Lời này một chút cũng không bình thường, hốc mắt Nguyễn Nhạc ửng đỏ, chợt khóe môi nhếch lên: “Ừm!”
Ứng Lệ mở cửa phòng nhìn thấy Ứng Hoa Quế thở phào nhẹ nhõm, hắn nhướng mày, nắm chặt tay Nhạc ca nhi đối với người lễ tân đã tìm trước mà gật đầu.
Các dân làng có thể chen vào phòng thì đứng hai bên, thật sự không chen vào được thì đứng ở trong sân.
Ứng Hoa Quế lấy bài vị của nương Nhạc ca nhi ra, đặt ở vị trí cao đường, nàng lau lau nước mắt, trong lòng vừa chua xót vừa cao hứng.
Người lễ tân thấy người đã đầy đủ, liền cất cao giọng hô: “Tân nhân nhất bái thiên địa!”
Ứng Lệ nắm chặt tay Nguyễn Nhạc, bọn họ đối với trời đất, cảm ơn vì ở đây họ có thể gặp nhau. Hai người thành kính nhất bái.
“Tân nhân nhị bái cao đường!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play