Nguyễn Nhạc nghi hoặc, nhưng cũng biết Ứng Lệ sẽ không hại cậu, ngoan ngoãn đi theo sau.
“Không sợ ta bán ngươi sao?” Ứng Lệ nghĩ đến lời nói trong thoại bản, lại trùng hợp với hiện tại, không khỏi trêu chọc nói.
“A?” Nguyễn Nhạc dừng bước, ngây ngốc nhìn hắn rồi cười nói, “Ứng Lệ, ta biết ngươi sẽ không bán ta mà.”
Lời nói bình thường, nhưng cũng tùy người. Trái tim Ứng Lệ dường như bị một bàn tay vô hình bóp mạnh, cảm giác chua xót làm ngón tay hắn run rẩy.
Dường như trên đời này chỉ có một người như vậy toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Ứng Lệ thật sự không tìm ra lý do vì sao hắn phải đối xử không tốt với Nguyễn Nhạc.
Hai người đi đường không nói gì. Trên đường nghỉ ngơi vài lần, lật qua tiền sơn đến gần sơn động, Ứng Lệ dẫn Nguyễn Nhạc rẽ sang hướng sâu trong núi.
Khoảng nửa canh giờ, Ứng Lệ dừng bước, trước mặt họ là một ngôi mộ không lớn.
Nguyễn Nhạc thấy Ứng Lệ mím môi không nói gì, cậu ngồi xổm xuống xem chữ trên tấm bia gỗ, khẽ giọng nói: “Màn Thầu.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play