Chương 53: Được Đối Xử Đặc Biệt (1)
Cố Tiểu Khê thấy Tiêu Lâm đứng ngây người nhìn mình, không nhịn được nhíu mày: "Phụ nữ đánh nhau, anh không can thì thôi, giờ ngay cả sống chết của cháu trai mình cũng mặc kệ à?"
Tiêu Lâm hoàn hồn, vội vàng nhận lấy đứa trẻ từ tay Đinh Lan Di, ôm nó chạy đến bệnh viện.
Cố Tiểu Khê không để ý đến tiếng khóc lóc trong nhà, cúi xuống nhặt lại tấm khăn quấn dưới đất.
Lúc này, chính ủy và vợ ông ấy cũng đến, theo sau là rất nhiều người khác.
Cố Tiểu Khê chẳng quan tâm họ xử lý chuyện này ra sao, rời khỏi đám đông, đi theo đến phòng y tế.
Khi đi ngang qua một góc vắng vẻ, cô suy nghĩ một chút, tiện tay vứt tấm khăn quấn cũ vào kho đồ tạp vật, đổi sang một cái sạch hơn rồi đuổi theo, đắp lại cho đứa trẻ.
Lúc bác sĩ kiểm tra cho đứa bé, Đinh Lan Di nhìn Cố Tiểu Khê với vẻ áy náy: "Xin lỗi! Cảm ơn cô!"
Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Không sao!"
Chuyện nhà người khác, cô thật sự không quản nổi. Đợi bác sĩ kiểm tra xong, nói rằng đứa bé có vết bầm do bị véo, cần ở lại theo dõi thêm, cô liền quay về trước.
Dù không biết ai đã làm chuyện đó, nhưng ra tay cũng quá nhẫn tâm rồi!
Trên đường về nhà, cô phát hiện mình lại tăng thêm một điểm công đức, trong cửa hàng kỹ năng cũng xuất hiện kỹ năng mới.
Cửa hàng kỹ năng sơ cấp:
[Kỹ năng 1: Thuật Tẩy Rửa (cần tiêu hao 1 điểm công đức). ]
[Kỹ năng 2: Thuật Hong Khô (cần tiêu hao 1 điểm công đức). ]
Cố Tiểu Khê thấy mình còn hai điểm công đức, liền học luôn cả hai kỹ năng mới.
Cô vừa đi vừa nghĩ xem nên tìm gì đó để thử nghiệm kỹ năng, thì bỗng nghe thấy một giọng nam quen thuộc, êm tai vang lên từ phía sau.
"Tiểu Khê!"
Cố Tiểu Khê dừng bước quay lại, thấy Lục Kiến Sâm đang đi về phía mình dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, trong mắt cô ánh lên một tia dịu dàng.
"Anh về rồi à!"
Lục Kiến Sâm gật nhẹ đầu: "Vừa nãy đoàn trưởng gọi anh lên văn phòng có việc gấp."
Cố Tiểu Khê không hỏi thêm, chỉ kể lại chuyện của nhà họ Tiêu.
Lục Kiến Sâm trầm mặc một lát rồi nói: "Tiểu Khê, nhiệm vụ của doanh trưởng Tiêu thất bại, để lại không ít rắc rối. Nếu ngày mai anh không về, nghĩa là đã ra ngoài làm nhiệm vụ. Nhưng em đừng lo, anh sẽ không sao đâu!"
Cố Tiểu Khê ngước lên nhìn anh: "Có nguy hiểm không?"
Lục Kiến Sâm không kìm được, khẽ vuốt nhẹ đôi mắt tràn đầy lo lắng của cô: "Anh sẽ không để mình gặp chuyện gì đâu."
"Dạ, em tin anh!" Cố Tiểu Khê gật đầu.
Không thể ngăn cản anh, cô chỉ có thể tin tưởng và mong anh bình an trở về.
Hai người chậm rãi đi về nhà, khi ngang qua nhà họ Tiêu, cả hai đều không dừng lại hóng chuyện.
Về đến nhà, Lục Kiến Sâm xắn tay áo đi thẳng vào bếp nấu cơm. Cố Tiểu Khê muốn tìm thứ gì đó để giặt thử kỹ năng mới, nhưng tìm mãi không thấy.
Cuối cùng, cô ngồi xuống bên giếng nước trong sân, dùng kỹ năng Quét Dọn Rác và Phân Giải Tạp Chất để loại bỏ rong rêu và cặn bẩn trong giếng.
Sau đó, để thử nghiệm Thuật Tẩy Rửa, cô lau sạch luôn khu vực xung quanh.
Nhìn nước trong giếng có thể bị mình thao túng trong một phạm vi nhỏ, cô vui vẻ nhảy cẫng lên mấy cái.
Trước đây, mỗi lần trời mưa xong, sân toàn bùn lầy khiến cô cực kỳ bực bội, nhưng giờ thì không cần lo nữa!
Chỉ cần sử dụng Thuật Hong Khô, nền đất ẩm ướt đã khô đi một nửa.
Chỉ trong chớp mắt, cả sân đã khô ráo hoàn toàn, mang theo một cảm giác sạch sẽ và thoáng đãng khó tả.
Cố Tiểu Khê thầm nghĩ, mình nhất định phải làm nhiều việc tốt hơn, kiếm thêm điểm công đức!
Lục Kiến Sâm nấu xong cơm, ra ngoài thấy sân sạch bóng, khóe môi khẽ cong lên.