Chương 52: Người Đàn Ông Vạn Dặm Có Một (2)
Lý Quế Phân gật đầu, chỉ về phía chị dâu vừa nói chuyện: "Cô ấy tên là Phùng Hà, chồng cô ấy là phó doanh trưởng của doanh hai, cũng tham gia nhiệm vụ cùng doanh trưởng Tiêu. Hôm qua anh ấy bị gọi lên thẩm vấn rồi."
Tim Cố Tiểu Khê đập loạn nhịp, lòng dâng lên nỗi bất an: "Vậy... có điều tra ra ai là người đã nhắm vào doanh trưởng Lục nhà em không?"
Lẽ nào, kiếp trước Lục Kiến Sâm là bị hại chết sao?
"Chắc chắn họ không thể nói rõ chi tiết cho chúng ta. Nếu không có ai tung tin đồn kích động mọi người, lãnh đạo cũng chẳng cần phải đề phòng và để lộ chút tin tức thế này đâu."
Mấy người đang trò chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng đập phá vọng ra từ nhà doanh trưởng Tiêu cách đó không xa.
Ngay sau đó là tiếng khóc lóc ầm ĩ.
Lý Quế Phân tặc lưỡi: "Chị đoán ngay là lại đánh nhau mà! Vợ của doanh trưởng Tiêu ghê gớm lắm, ngày thường nắm chặt anh ta trong tay. Còn em gái của doanh trưởng Tiêu thì chẳng có cửa mà đấu lại cô ta đâu!"
Cố Tiểu Khê chớp mắt, không lên tiếng.
Theo cô thấy, Tiêu Diệp đúng là chẳng ra gì, vừa ngu ngốc lại vừa độc ác.
Nhưng nếu có thể khiến Tiêu Lâm tức điên lên, thì chắc hẳn vợ của doanh trưởng Tiêu cũng không phải dạng vừa!
Cô còn đang nghĩ vậy thì đã thấy Tiêu Diệp ôm một đứa trẻ chưa đầy tháng chạy ra ngoài. Vừa chạy, cô ta vừa khiêu khích người phụ nữ đuổi theo phía sau.
"Tiền anh tôi kiếm được, dựa vào đâu mà cô được hưởng hết? Nếu cô không đưa tiền ra đây, thì chúng tôi sẽ mang đứa bé đi! Dù gì nó cũng là cốt nhục duy nhất của anh tôi."
Nghe câu đó, phản ứng đầu tiên của Cố Tiểu Khê là tránh xa cuộc chiến này. Và cô cũng làm thế thật.
Nhưng vừa đi được mấy bước, Phùng Hà đã kéo cô lại.
"Sợ gì chứ? Bọn họ chắc chắn bị đuổi khỏi quân khu rồi. Loại người thế này, em phải tận mắt chứng kiến họ cuốn xéo khỏi đây mới hả dạ chứ!"
Cố Tiểu Khê gượng cười. Cô chỉ thấy Tiêu Diệp như con chó điên, đi đâu cũng gây họa.
Cô còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Tiêu Diệp và chị dâu của mình, người vẫn đang quấn khăn trên đầu vì chưa hết cữ, xông vào nhau, đánh nhau túi bụi.
Sau đó, Tiêu Lâm lao ra can ngăn, tiếp theo là Đinh Lan Di sợ hãi đến mức cố gắng bảo vệ đứa bé bị Tiêu Diệp giật khỏi tay.
Có lẽ vì tranh giành quá dữ dội, khăn quấn quanh đứa bé rơi xuống đất. Mấy người giằng co, vô tình giẫm lên, khiến đứa trẻ nhỏ bé sợ hãi khóc ré lên.
Vốn không muốn can thiệp, nhưng thấy vậy, Cố Tiểu Khê không nhịn được lên tiếng: "Đứa trẻ còn nhỏ thế này, đừng làm nó bị thương!"
Nghe giọng cô, Tiêu Diệp càng điên tiết. Cô ta đang vật lộn với chị dâu mà vẫn dành thời gian quay sang quát: "Bớt giả nhân giả nghĩa đi! Nó có phải con cô đâu!"
Cố Tiểu Khê: "..."
Hại thật, tự nhiên lo chuyện bao đồng!
Lý Quế Phân kéo tay cô, thấp giọng nói: "Chị đi gọi vợ chính ủy tới!"
Dù không ưa những người kia, nhưng cũng không thể khoanh tay nhìn một đứa trẻ chưa đầy tháng bị đối xử như vậy.
Cố Tiểu Khê khẽ gật đầu, định đứng lại quan sát thêm.
Nhưng cô không ngờ Tiêu Diệp bị chị dâu cào rách mặt xong thì tức giận ném thẳng đứa bé đi, rồi xông vào nhà lấy đồ.
May mà Đinh Lan Di còn để ý đến đứa trẻ, vội vàng lao tới ôm chặt lấy.
Vợ của doanh trưởng Tiêu dường như cũng mặc kệ con mình, tiếp tục đuổi theo Tiêu Diệp để đánh nhau.
Tiêu Lâm thì không dám ngăn ai, chỉ đứng đó lo lắng sốt ruột.
Cố Tiểu Khê thấy Đinh Lan Di đã khóc đến đỏ cả mắt, cuối cùng thở dài một hơi, bước lên phía trước.
Nhìn đứa trẻ mặt mũi tím tái, trông không ổn chút nào, cô nhẹ giọng nói: "Đưa đứa bé đến phòng y tế kiểm tra đi! Nó còn nhỏ thế này."
Đinh Lan Di lập tức gật đầu, bế đứa trẻ chạy vội đi.
Lúc này, cô ấy chẳng còn tâm trí nào lo cho chị mình nữa.