Chương 107: Có Cần Tôi Đưa Chị Về Nhà Không? (1)

"Em hôm nay ăn uống đàng hoàng chứ?" Lục Kiến Sâm lại hỏi.

Nghe giọng cô, có vẻ tình trạng không tệ, nhưng anh không biết sắc mặt cô thế nào, có cảm thấy khó chịu không.

Cố Tiểu Khê ngoan ngoãn đáp: "Em ăn rất tốt. Hôm nay em không tự nấu mà ra nhà ăn quốc doanh ăn đấy. Còn ngon hơn những gì anh ăn nhiều!"

Lục Kiến Sâm bật cười: "Lần sau ăn sớm một chút, rồi về sớm, bên ngoài không an toàn."

Cố Tiểu Khê chớp mắt. Anh biết cô về muộn sao?

Nhưng cô thông minh không hỏi nhiều, mà nhanh chóng đổi chủ đề: "Nhà máy dệt Thanh Bắc bị ngập nước, bông vải siêu rẻ. Em mua rất nhiều bông và vải, gửi về nhà ba mươi cân. Nhà anh có cần gửi không? Cho em địa chỉ đi."

Lục Kiến Sâm im lặng hai giây rồi hỏi: "Thế em còn lại bao nhiêu? Có đủ dùng không?"

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Còn ba bốn trăm cân lận!"

Lục Kiến Sâm hơi ngạc nhiên: "Nhiều vậy sao?"

"Đúng thế! Chỗ bông đó bị ngâm nước nên giá rẻ, em liền mua nhiều một chút. Thực ra họ không biết, chỉ có phần đáy và phần trên bị ướt thôi. Em đã thuê người sấy khô rồi, cũng không khác gì hàng mới."

Lục Kiến Sâm chợt hiểu ra. Thì ra cô nhóc này về trễ là vì chuyện bông vải.

Suy nghĩ một lát, anh trầm giọng dặn dò: "Ngày mai để Lục Kiến Lâm đi cùng em gửi hàng, gửi ba mươi cân cho ông bà nội, ba mươi cân cho ba mẹ."

"Được. Vậy em gửi thêm ba mươi cân cho nhà anh hai nữa nhé? Rồi để lại ba mươi cân cho Lục Kiến Lâm, dù sao cậu ấy cũng góp tiền với chúng ta."

"Được, em cứ quyết định đi!"

Lục Kiến Sâm cứ thế trò chuyện với cô nhóc hơn mười phút, đến lúc sắp gác máy rồi mà vẫn có chút lưu luyến.

"Tiểu Khê, chắc anh phải ba bốn ngày nữa mới đến đón em được!"

"Dạ, không sao đâu, em chờ anh! Anh nhớ giữ an toàn."

Đang định cúp máy, cô chợt nhớ ra một chuyện liền vội nói thêm: "Đúng rồi, hôm qua em gặp Viện trưởng Trần. Ông ấy bảo em mỗi tuần hai và thứ bảy đến Bệnh viện Quân đội học tập, em đã đồng ý rồi."

"Ừ, nhưng đừng để bản thân quá mệt! Có việc gì thì bảo Kiến Lâm giúp, đừng khách sáo với nó."

"Vâng, em biết rồi. Anh làm việc đi, em cúp máy đây."

"Ừ!"

Sau khi cúp máy, Lục Kiến Sâm ngước nhìn bầu trời đêm xa xăm, hít sâu một hơi.

Muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thì ngày mai phải sắp xếp mọi việc hiệu quả hơn!

Bên phía bệnh viện, Cố Tiểu Khê cúp máy xong liền rời đi.

Cô còn rất nhiều chuyện phải làm.

Trước khi đi, cô định qua chào hỏi Lục Kiến Lâm một tiếng.

Nhưng chưa kịp đến phòng trực của bác sĩ, cô đã thấy phía trước có một đám đông đang tụ tập.

Đang thắc mắc chuyện gì, cô liền nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết: "Sao các người không cứu cô ấy? Tại sao lại không cứu cô ấy... Cô ấy còn mang thai đứa nhỏ của tôi mà... Cầu xin các người, cứu vợ tôi với..."

Tim Cố Tiểu Khê như trầm xuống, bỗng nhiên không dám tiến lên nữa.

Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng Lục Kiến Lâm: "Thai phụ vừa mới ngừng thở, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu đứa bé trong bụng."

Cố Tiểu Khê hít sâu một hơi, tiến lên phía trước.

Rồi cô thấy Lục Kiến Lâm cùng các bác sĩ, y tá đang vội vã đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.

Vì chưa biết kết quả thế nào nên gia đình bệnh nhân vẫn vô cùng lo lắng, đi qua đi lại không yên.

Một người đàn ông suy sụp còn liên tục đấm vào tường, trông vô cùng mất kiểm soát, khiến người xung quanh sợ hãi mà giữ khoảng cách.

Cố Tiểu Khê vốn định rời đi, nhưng khi quay người, cô chợt thấy một thiếu niên đứng trong góc, ánh mắt lạnh lùng.

Cậu cúi đầu, tay trái giữ chặt cánh tay phải, máu vẫn không ngừng rỉ ra.

Cố Tiểu Khê sững sờ một chút. Khi trong lòng còn đang thắc mắc, chân cô đã tự động bước về phía cậu ta.

"Cậu bị thương rồi, sao không vào trong tìm bác sĩ?"

Thiếu niên ngước mắt lên, trong mắt lóe lên tia khác thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play