Chương 106: Cưng Chiều, Dùng Tất Cả Những Gì Có Thể (2)

Cố Tiểu Khê bình tĩnh nói: "Các anh tự quyết đi. Biết đâu sau này còn có thể hợp tác tiếp. Phiếu cũng được, tôi không kén chọn."

"Vậy 20 tệ, thêm năm phiếu đường, được không?"

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Được."

Nhiều phiếu đường như vậy, chẳng lẽ họ làm trong nhà máy đường?

Giao dịch hoàn tất, hai người vội vã đạp xe đi mất.

Từ xa, Cố Tiểu Khê vẫn nghe thấy họ phấn khởi trò chuyện: "Anh, hôm nay đúng là quá may mắn! Chị dâu chắc hẳn muốn anh đi mua ít vải bông với vải may quần áo, đúng không?"

"Haha, đúng vậy! Chị dâu em sắp sinh rồi, quần áo cho con cũng phải chuẩn bị trước. Hôm nay mua được quá thuận lợi, nhiều vải thế này, lát nữa có thể đổi thêm ít loại hoa văn tươi sáng để may đồ cho chị dâu em nữa..."

Nghe vậy, Cố Tiểu Khê cũng bật cười.

Cô cất những thứ vừa mua vào kho đồ cũ, hài lòng nhìn lương thực mới xuất hiện trong khu trưng bày, sau đó nhanh chóng lên đường đến nhà ga.

Lên tàu, cô nghỉ ngơi một lúc rồi đến toa ăn để dùng bữa. Sau đó, cô len lỏi qua những toa tàu dài dằng dặc, tìm kiếm những thùng rác có thể tận dụng.

Lần này không uổng công, cô lặng lẽ thu hoạch được năm điểm công đức và năm cuộn giấy vệ sinh.

Tuy nhiên, khi về đến Thanh Bắc, rồi quay lại ký túc xá, trời đã là bảy giờ hai mươi tối.

Lục Kiến Lâm lúc này đã ngồi đợi trong phòng từ lâu.

Thấy cô về, anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Chị dâu, cuối cùng chị cũng về rồi."

Cố Tiểu Khê áy náy nói: "Xin lỗi nhé, về trễ quá. Em ăn cơm chưa?"

Lục Kiến Lâm gật đầu: "Ăn rồi. Trưa nay anh cả gọi điện đến bệnh viện, nói tám giờ tối sẽ gọi cho chị."

"Á? Ồ!" Cố Tiểu Khê có chút bất ngờ.

Chẳng mấy chốc đã sắp tám giờ rồi!

"Chị dâu, chị ăn tối chưa?" Lục Kiến Lâm lại hỏi.

Thực ra, cô chỉ ăn trưa trên tàu, nhưng vì lát nữa phải đi nhận điện thoại, mà Lục Kiến Lâm cũng đã ăn rồi, cô đành nói: "Ăn rồi."

"Vậy chị dâu theo em đến bệnh viện đi!"

Lục Kiến Lâm không nói cho cô biết, thực ra anh cả ban đầu hẹn chị dâu nhận điện thoại lúc sáu giờ tối. Nhưng chờ mãi không thấy chị về, anh cả liền đổi sang tám giờ.

Nếu tám giờ mà vẫn chưa gọi được, có khi anh cả đã nổi giận đến mức đích thân đến tìm chị dâu rồi!

"Đi thôi!" Cố Tiểu Khê đặt túi vải xuống, khóa cửa rồi theo Lục Kiến Lâm đến bệnh viện.

Tới nơi, cô ngồi trong văn phòng có đặt điện thoại, còn Lục Kiến Lâm thì đi làm việc.

Vì chưa đến tám giờ, ngồi không cũng chán, cô lấy từ khu trưng bày một miếng bánh đậu xanh ra ăn.

Ăn hết một miếng, cô lại nhấm nháp mấy hạt hạt dẻ rang đường còn sót lại trước đó.

Đúng bảy giờ năm mươi chín phút, điện thoại vang lên.

Cố Tiểu Khê lập tức bắt máy: "Alo!"

Bên kia, nghe thấy giọng cô gái nhỏ nhà mình, Lục Kiến Sâm khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Khê, là anh đây."

Nghe thấy giọng anh, Cố Tiểu Khê bất giác trở nên dịu dàng hơn: "Dạ. Anh ăn tối chưa?"

Khóe môi Lục Kiến Sâm khẽ cong, giọng cũng mềm hẳn đi: "Ăn rồi. Còn em? Hôm nay em làm gì?"

Cố Tiểu Khê chớp mắt. Câu này... có nên nói thật không nhỉ?

"Dạ... hôm nay em đi dạo ở cửa hàng cung tiêu, mua rất nhiều đồ, tốn cũng kha khá phiếu đấy! À phải rồi, ba mẹ và ông bà nội gửi rất nhiều đồ cho anh, họ còn đưa cả sổ tiết kiệm nữa, nhiều tiền lắm..."

Lục Kiến Sâm nghe cô líu lo kể chuyện, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: "Em cứ giữ lấy, thích gì thì mua. Nhớ kiểm tra hạn sử dụng của phiếu, cái nào sắp hết hạn thì dùng trước."

"Vâng! Mai em sẽ đi mua tiếp!" Cố Tiểu Khê nghiêm túc đáp.

Lục Kiến Sâm không nhịn được bật cười, khóe môi càng cong lên. Chắc chắn lúc này cô gái nhỏ của anh đang có vẻ mặt vô cùng đáng yêu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play