Mãn Hạ đứng ở cửa, tay nắm chặt hộp cơm, mũi chân vô thức cọ trên mặt đất, lí nhí nói: “Cha ta bảo gần đây ngươi không khỏe lắm? Bây giờ… khá hơn chút nào chưa?”
Hứa Tư Niên đẩy cửa ra, khóe mắt cong lên: “Không sao, khá ổn rồi, cảm giác có thể xuống đất làm việc.”
“Ừ, vậy thì tốt. Nếu có gì khó chịu, nhất định phải nói ra.” Mãn Hạ mắt sáng lên, sau lại vội vàng mím môi, làm bộ chững chạc gật đầu, đưa hộp cơm tới, “Cầm lấy, ta với a cha làm cho ngươi ăn.”
Hứa Tư Niên rửa tay nhận lấy, vừa mở nắp đã thấy cơm trắng bên trên xếp gọn năm sáu miếng thịt ba chỉ bóng mỡ, bên cạnh là dưa chuột xanh mướt với rau dương xỉ non, mùi thơm quen thuộc khiến cổ họng hắn khẽ động.
Hắn đóng nắp lại, nhẹ giọng nói: “Thay ta cảm ơn Lan a thúc, chỉ là vừa ăn cơm chiều xong… Ngươi mang về đi, thu hoạch lúa mạch cũng vất vả mà.”
“Mang cho ngươi thì cứ ăn đi, đừng nói nhiều.” Mãn Hạ không để hắn từ chối, nhét hộp cơm vào lòng hắn, quay người rời đi, tóc sượt qua mang theo hương bồ kết thoang thoảng vướng vào mũi Hứa Tư Niên, “Ngày mai ta tới lấy hộp cơm…”
Hứa Tư Niên nhìn bóng dáng băng qua ruộng lúa mạch, chợt thấy Hạ ca nhi rất giống một con mèo nhỏ, còn hắn là người được mèo nuôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play