Mãn Hạ vốn không phải kiểu mỹ nhân mảnh mai đang thịnh hành, lúc này vì xấu hổ mà nổi giận, đứng trước Hứa Tư Niên đúng là lộ ra vài phần dữ tợn.
Nổi nóng xong, thấy Hứa Tư Niên vẫn im lặng không nói gì, Mãn Hạ cũng có hơi hối hận vì vừa rồi hét lớn, mặt cứng đờ, không biết nói sao cho phải, bèn dỗ dành: “Không phải như ngươi nghĩ đâu… Ta chỉ là… chỉ là không muốn ngươi bị kéo vào… Aiz, cũng không hẳn vậy… Nói chung là ngươi đừng lo.”
Càng nói càng loạn, Mãn Hạ luống cuống đến mức nói lắp.
Thấy cậu như vậy, Hứa Tư Niên lại mỉm cười, hỏi: “Ta biết rồi, có phải là sợ ta cũng bị vạ lây không?”
“Đúng, chính là ý này đó.” Mãn Hạ gật đầu, giải thích, “Ngươi đứng đây dễ bị hiểu lầm là cùng phe với ta, lúc đó lại bị người ta gây chuyện.”
Cuối cùng cũng nói rõ được rồi, Mãn Hạ lén thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Tư Niên lại bước lên vài bước, trong ánh mắt nghi hoặc của Mãn Hạ, hắn cúi xuống nhặt cây gậy trúc cậu vừa vứt xuống đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT