“Khụ khụ.” Ngoài cửa, Hứa Tư Niên ho nhẹ một tiếng, cúi đầu bước vào nhà chính, nói: “Lan a thúc, ta vào thêm chút nước nóng.”
Mãn Hạ giật nảy mình, vội xoay lưng lại lau nước mắt.
Hứa Tư Niên cũng không nhìn lung tung, đặt ấm trà lên bàn, cúi đầu nói tiếp: “Thuốc của Hạ ca nhi ta đã sắc xong rồi, để ngoài hành lang, lát nữa chờ nguội là uống được.”
“Không vội, không vội.” Lan Tri gọi hắn lại, “Chuyện của ngươi, ta đã nghe rồi. Cảm ơn ngươi đã cứu Hạ ca nhi của nhà ta. Vậy thế này, ngươi cứ yên tâm ở lại thôn Tiểu Hà, nếu thiếu gì thì cứ tìm Đại Sơn thúc của ngươi. Bên kia ăn uống bất tiện, nếu ngươi bằng lòng thì sang bên này ăn cùng chúng ta.”
Hứa Tư Niên đã hiểu sơ về nhà họ Lưu, biết người làm chủ trong nhà chính là Lan a thúc trước mặt này, giờ nghe ông nói vậy thì cũng biết mình có thể ở lại rồi, lòng cũng an ổn hơn nhiều.
Nhìn qua viện này cũng biết nhà họ Lưu chỉ là nông hộ bình thường, chẳng mấy dư dả, lại còn có một đứa con tàn tật, cuộc sống chắc cũng chỉ đủ ăn.
Dù mình có cứu Hạ ca nhi, nhưng Lưu Đại Sơn cũng đã bỏ bạc ra chuộc thân cho mình, giúp mình không phải bị bán theo đám buôn người, cũng coi như là cứu mạng lần nữa. Trong lòng Hứa Tư Niên, vậy là hai bên coi như huề nhau rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT