Buổi trưa, ba người đơn giản ăn chút cơm nước. Trong y quán người ra kẻ vào tấp nập, không còn chỗ trống, Mãn Hạ ngủ chừng nửa canh giờ, sau đó ngồi nghiêng đầu trên xe trâu, chuẩn bị về nhà.
Cậu lục giỏ trúc, vải vóc loại lớn thì vẫn còn, chỉ là ngâm nước nên giờ ẩm ướt, dơ bẩn, sắc vải cũng không còn sáng sủa. Còn mấy món nhỏ như kim chỉ, vải vụn thì chắc chìm dưới đáy sông rồi, cũng may không đáng bao nhiêu tiền.
Hứa Tư Niên ngồi phía sau xe, cách Mãn Hạ khá xa. Trong tiếng bánh xe lăn đều, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước. Tiểu ca nhi kia khoác áo choàng màu xanh đậm, chỉ lộ ra đôi tay trắng nõn, đang lục giỏ, miệng thỉnh thoảng thở dài.
“Vải mới mua, toàn bị ngấm nước rồi.”
“Chỉ thêu a cha bảo mua cũng không thấy đâu.”
“Hôm nay lỗ to thật đấy!”
Hứa Tư Niên khẽ nhướng mày, thầm nghĩ: người này đúng là gan lớn, suýt mất mạng mà vẫn còn lo tiếc mấy món đồ lặt vặt trong giỏ. Chẳng phải người tầm thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT