Thanh niên trước mặt mày mắt tuấn tú, tuy chỉ mặc áo vải thô giản dị, nhưng cả người lại toát lên khí chất thư sinh khiến người ta phải ngoái nhìn. Gã vừa đứng trước mặt Mãn Hạ chốc lát, đã có không ít người qua đường liếc mắt nhìn sang.
Là Trần Minh Viễn. Gã tới đây làm gì? Mãn Hạ nhấc chân định vòng qua, chẳng thèm để ý.
“Hạ ca nhi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Trần Minh Viễn chặn trước mặt, ánh mắt dừng lại trên người tiểu ca nhi trắng trẻo sạch sẽ trước mắt.
Tiểu ca nhi hôm nay mặc áo lam thiên thanh, cài trâm gỗ đơn giản, mày mắt tinh xảo dịu dàng, đôi môi đỏ khẽ cong, ánh mắt lưu chuyển sinh động, khiến người ta không thể dời mắt.
Trần Minh Viễn ngẩn người, nhìn chăm chú hơi lâu, khiến Mãn Hạ cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Thanh niên lấy lại tinh thần, chẳng hề bận tâm đến thái độ châm chọc của cậu, mỉm cười đáp: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là đã lâu không gặp Hạ ca nhi, không biết gần đây ngươi thế nào? Nghe nói đại ca Mãn Thương của ngươi đã trở về, mà ta lại chưa tới cửa thăm hỏi.”
Quả nhiên là người đọc sách, học rộng thấy nhiều. Mãn Hạ từng tưởng tượng rất nhiều cảnh mình gặp lại Trần Minh Viễn: có thể sẽ cãi nhau ầm ĩ, thậm chí trở mặt. Nhưng không ngờ, đối phương lại tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên đến thế. Hay là gã thật sự chăm chú đọc sách, chẳng hề hay biết chút nào về chuyện trong nhà?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT