Gia Luật Dao cúi đầu, dùng mặt mình dụi dụi trán Phượng Lăng, cuối cùng còn lưu lại một nụ hôn: “Bây giờ đúng vào cuối mùa xuân, thời kỳ giáp hạt (giữa hai vụ), phía tây đang gặp nạn đói, dân chúng bên đó oán thán trong lòng, cần một người có thân phận đến để phát lương. Làm xong việc này, ta mới có thể tạm thời rời đi.”
Phượng Lăng dựa vào vai trái Gia Luật Dao, vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc cầm máu từ người hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Ta hiểu rồi, chàng trước sau vẫn là vương tử Bắc Địch, chàng có trách nhiệm của mình, ta sẽ đợi chàng. Nhưng lần này chàng không thể để ta không biết gì, ta phải đi cùng chàng.”
Gia Luật Dao hơi giật mình, rồi sau đó nói: “Tuy nói chuyến này không có nguy hiểm, nhưng nếu tỷ tỷ khăng khăng muốn đi, nhất định phải nghe lời ta.”
Phượng Lăng nghiêng mắt nhìn hắn, cười nói: “Được, đều nghe theo Thất điện hạ sắp xếp.”
Gia Luật Dao vòng tay ôm lấy eo người trong lòng, siết nhẹ hơn một chút: “Tỷ tỷ, tỷ đang trêu chọc ta sao.”
Phượng Lăng bị hắn làm cho có chút ngứa, muốn tránh thoát khỏi người hắn. Gia Luật Dao tất nhiên không chịu buông tay, tiếng cười đùa hòa cùng cơn gió xuân hiền hòa bay lượn đến giữa những khóm cỏ xanh tươi ngoài điện.
Mấy ngày tiếp theo, Gia Luật Dao ỷ vào danh phận của mình, hành sự càng thêm phóng túng. Mắt thấy ngày mai là phải khởi hành đi về phía tây, hắn lại không chịu ngủ sớm, đòi hôn đòi ôm thì thôi, còn đùa giỡn quá trớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play