Đầu mùa xuân, chính là lúc tuyết tan ở Bắc Việt Thành.
Tục ngữ nói tuyết rơi không lạnh bằng tuyết tan, một luồng khí lạnh từ ngoài cửa lớn ùa vào, khiến biểu cảm kinh ngạc đông cứng trên mặt Nhiếp Vinh Chính.
“Này… Sao có thể…” Môi hắn mấp máy, lưng vốn thẳng tắp nay hơi cong lại.
Phượng Lăng chăm chú nhìn khuôn mặt quen thuộc của Gia Luật Dao.
“Ngươi nói không sai, Nhiếp giáo úy ở Bắc Địch quả thật sống rất tốt, thậm chí còn lên làm vương tử ——” nàng kéo dài giọng cuối câu, nhấn mạnh từng lời.
Mái tóc dài đen như mực của Gia Luật Dao buông lơi nửa vai, đôi môi mỏng của hắn mím chặt, chiếc khuyên tai ở tai phải lấp lánh ánh sáng xanh u tối. Đôi mắt màu xám bạc của hắn lạnh lẽo vô cùng, tựa như chứa đựng sương tuyết mùa đông khắc nghiệt, nhưng bên trong lại có nỗi đau dày đặc và vài phần bối rối.
Hắn cúi đầu, bàn tay buông thõng trên đùi vô thức nắm chặt, cho đến khi cảm thấy đau rõ ràng trên đùi, hắn mới hơi hoàn hồn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT