Sáng hôm sau, ánh nắng đầu tiên xuyên qua khung cửa sổ chiếu từng vệt nhỏ lên mặt Phượng Lăng. Nàng tỉnh giấc trong mơ, mơ màng mở mắt ngồi dậy, nghi hoặc nhìn về phía ánh sáng nhạt nhòa trên giường.
Trước đây, buổi sáng mặt trời có từng chiếu lên giường nàng không nhỉ?
Hoàn toàn dụi tan cơn buồn ngủ, khoác áo ngoài, đi giày dép, chậm rãi đẩy cửa phòng. Dưới ánh nắng, một thiếu niên đang quét dọn sân. Bóng dáng thiếu niên phủ một lớp màu cam ấm áp, mái tóc đen nhánh mượt mà được búi cao, gọn gàng tuấn tú.
Bỗng nhiên, thiếu niên dường như cảm nhận được động tĩnh nàng đẩy cửa phòng, quay đầu lại đầy kinh ngạc và vui mừng, như bay chạy về phía nàng, vừa chạy vừa gọi: “Tỷ tỷ, buổi sáng tốt lành!”
“Thất Lang, đệ đã khỏe rồi sao?” Phượng Lăng nhìn thiếu niên đứng vững trước mặt mình, ngây người hỏi.
“Uống thuốc tỷ tỷ đút xong, tất nhiên là rất nhanh sẽ khỏe lại!” Thất Lang chớp mắt nói.
Phượng Lăng từ trên xuống dưới nhìn hắn một lượt. Thất Lang phối hợp đi một vòng trước mặt nàng. Bước chân hắn rất vững, sắc mặt hồng hào, phảng phất như người ốm yếu hôm qua, có lẽ ngay cả chén cũng không cầm nổi, không phải là hắn vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT