Mặt trời đã lặn xuống đằng xa, để lại một vầng sáng hồng dịu dàng trên bầu trời cuối chiều. Từng đợt gió mát thổi qua khu vườn, cuốn theo những chiếc lá xanh lướt nhẹ nhàng, mang theo mùi đất mới vừa được tưới. Cảnh vật vẫn thế, mọi thứ vẫn trôi qua một cách đều đặn, không thay đổi. Nhưng không phải Tô Nhiên, không phải cô.
Cô đứng ở góc vườn, tay vén nhẹ mái tóc đang bay trong gió, đôi mắt nhìn về phía xa, không phải cây cối, không phải mảnh vườn quen thuộc. Cô nhìn về một nơi khác, nơi mà chính cô cũng không biết tên gọi là gì. Mỗi ngày như thế, cứ trôi qua trong sự bình yên này, nhưng không phải cái sự bình yên này là những gì cô thực sự muốn.
Lâm Dật đã đi. Châu Lạc đã đưa anh về thành phố, về với những ánh đèn sân khấu, những buổi quay hình, những ánh mắt fan hâm mộ. Về với cuộc sống mà Lâm Dật vốn đã quen, vốn thuộc về anh. Còn cô, vẫn chỉ là Tô Nhiên của ngày hôm qua, vẫn với bộ quần áo cũ kỹ, vẫn với những công việc không tên. Cô vẫn sống trong ngôi nhà giản dị này, trồng rau, may vá, nuôi gà – tất cả những thứ đó bây giờ đều trở thành phần quen thuộc trong cuộc sống của cô. Nhưng sao, cô lại cảm thấy... xa lạ?
Mỗi ngày trôi qua, cô lại một mình, và mỗi lần như vậy, cô lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và thế giới ngoài kia càng thêm lớn. Thế giới đó, trước đây cô từng thuộc về, cô từng vươn tới những giấc mơ xa vời, từng háo hức về những thành công mà cô tin sẽ đến. Nhưng rồi, tất cả sụp đổ trong một khoảnh khắc – vụ tai nạn đã cuốn đi gia đình cô, cuốn đi tất cả những gì cô đã có. Và lúc đó, thế giới của cô cũng tan vỡ. Cô quay về quê, không phải vì cô muốn, mà vì cô không thể chịu đựng được sự trống rỗng trong chính mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT