Lời này vừa nói ra, Trần Nguyên lập tức áp chế cơn tức. Hắn trừng mắt nhìn Trần Dung, quát khẽ: “Con lặp lại lần nữa?”
Trần Dung thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng, thanh thúy trả lời: “Trên đường di chuyển đến phía nam, đầu tiên con đã cảnh báo với Vương thị về việc lưu dân, khi có hạn hán, so với trượng phu tầm thường cũng có phản ứng nhanh hơn. Ngay cả khi đi qua Phổ thành, trượng phu có thể làm giống như con, dùng toàn bộ gia tài mua lương thực tồn trữ cũng không được vài người. A Dung tự cho là tài trí bất phàm, diện mạo cũng không tầm thường, hoàn toàn có thể xứng đôi với thanh niên tài tuấn trên thế gian.”
Im lặng, mọi nơi đều im lặng.
Trần Nguyên giật mình trừng mắt nhìn nàng, vươn tay chỉ, đang muốn quát mắng, một bên Trần Công Nhương đã nở nụ cười: “Nữ lang này, thực sự có vài phần tự tin.”
Hắn ha ha cười, nói với Trần Nguyên: “Được rồi, đừng tức giận với tiểu bối.” Lại chuyển sang Trần Dung: “Lui ra đi.”
“Vâng.”
Trần Dung thẳng thắt lưng lui xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT