Vừa tiến vào rừng cây, gió cũng đỡ lạnh hơn. Trần Dung thả chậm bước chân, lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
Cứ đi như vậy không chút để ý, sau một hòn giả sơn bên trái, tiếng cười đùa ồn ào truyền đến. Trần Dung ngẩn ra, theo tiếng đi đến.
Vừa đến gần, giọng nói e lệ của Trần Vi rơi vào trong tai nàng: “Nhiễm, Nhiễm đại ca, lần này, lần này chàng sẽ……” Nàng ta vẫn đang xấu hổ, ấp a ấp úng, giọng nói trầm thấp hùng hậu của Nhiễm Mẫn đã không kiên nhẫn đưa ra mệnh lệnh: “Nói to lên, khi nào nghĩ cho kỹ rồi thì nói với ta!”
Giọng nói vừa trầm lại hơi bực, Trần Vi cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng bỗng trắng bệch, nước mắt lưng tròng sắp rơi xuống.
Nhiễm Mẫn thấy thế, mày rậm nhíu lại, xoay người muốn rời đi. Trần Vi vội vàng vươn tay kéo ống tay áo y, kêu lên: “Đừng, đừng, đừng, thiếp, thiếp……”
Lúc này, một giọng nói kiều lạc mà thanh thúy thay nàng ta nói: “Nhiễm tướng quân, tộc tỷ nhà ta chính là muốn hỏi, lần này chàng trở về sẽ ở lại bao lâu?”
Trần Vi vui vẻ, liên thanh đáp: “Đúng, đúng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT