Mặt Trần Dung trắng bệch, nở rộ một tươi cười sáng lạn như hoa, khàn khàn nói: “Chúng ta trốn thoát rồi. Bọn họ, cũng trốn thoát rồi.” Nói xong, hai mắt nàng sáng ngời, vẻ mặt bừng tỉnh, nàng thẳng ngồi dậy, vươn tay vén rèm xe, nhìn ngắm bên ngoài.
Nhìn xe ngựa của Vương Hoằng và Tôn Diễn trên lưng ngựa, Trần Dung run giọng nói nhỏ: “Thượng tẩu, ta cùng với bọn họ có tình nghĩa cùng chung sinh tử, về sau, tình cảnh của ta nhất định sẽ tốt hơn nhiều.”
Thượng tẩu thật không ngờ, nàng vừa tỉnh lại đã nói về điều này, lập tức lão hé miệng đáp: “Vâng.” Trong ánh mắt nhìn về phía nàng đều là cảm khái cùng đau lòng.
Tôn Diễn vừa quay đầu lại thì trông thấy Trần Dung đang ló đầu ra khỏi xe ngựa. Cậu phóng ngựa lại đây, đi đến trước mặt nàng, cậu dựa vào gần nàng, nhẹ giọng nói: “Mới vừa rồi ta đã cảnh cáo bọn họ, bọn họ đều đáp ứng sẽ không nói lung tung. A Dung, muội cứ yên tâm.”
Trần Dung ngơ ngác nhìn cậu, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Huynh nói cái gì vậy?”
Tôn Diễn nghẹn lời, trừng mắt nhìn nàng một cái, ngậm miệng không muốn giải thích. Cậu vươn tay vung về phía một sĩ tốt, quát: “Đem ống trúc đến đây.”
“Vâng.” Sĩ tốt kia ngay lập tức chặt một ống trúc mới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT