Minh Nguyệt lau khô nước mắt, cầm bọc quần áo nhỏ theo Tiêu Duệ leo lên chiếc xe ngựa thoạt nhìn không tầm thường chút nào. Xe không dừng ở kinh thành mà chạy thẳng ra khỏi thành, đi theo là tám thị vệ.
Dọc đường Minh Nguyệt không cần hầu hạ gì, ngoại trừ việc rót nước trà, còn lại cũng chỉ là im lặng ngồi một bên. Nàng có thể nhận ra là Vương gia rất quan tâm đến Dư di nương đang chạy trốn kia. Vốn tối hôm qua nàng còn thấy lửa giận trên mặt Vương gia, nhưng hôm nay, khi chạy ra khỏi thành càng ngày càng xa, không biết tại sao, nàng lại không thấy lửa giận ấy nữa.
Ngược lại thay đổi bằng nỗi lo âu nồng đậm.
Minh Nguyệt nhìn, trong lòng lúc thì bất bình thay Lâm Thục, lúc lại trách cô nương nhà mình. Vương gia như vậy, với xuất thân và tướng mạo của nàng, sao dễ dàng có sự sủng ái của hắn được. Dù sao nàng cũng thấy Dư di nương rồi, đương nhiên sẽ biết sự chênh lệch của hai người.
Nhưng chỉ với một câu của cô nương, nàng cả một cơ hội từ chối cũng không có. Đây không phải là hủy đi đời nàng, biến nàng thành một di nương trong Vương phủ, quanh năm đều không thấy bóng Vương gia hay sao?
Có lẽ người ngoài sẽ nguyện ý, nhưng Minh Nguyệt lại không muốn. Nàng không muốn làm thϊếp, dù cho chính thê ở trên là cô nương cũng không được.
Có lẽ giờ cô nương đối xử với nàng không tệ lắm, nhưng nếu nàng trở thành nữ nhân của Vương gia thật, cho dù lúc đó nàng có được sự sủng ái hay không, chắc chắn ấn tượng về nàng của cô nương sẽ thay đổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT