Phục Anh vẫn bị trói chặt, không thể nhúc nhích. Cô trơ mắt nhìn mũi dao dính máu chỉ còn cách mình mười centimet, thì đột nhiên một tiếng xương cốt gãy răng rắc vang lên từ phía sau Trần ca.
"Á!!!"
Trần ca rú thảm. Một chân hắn bị Lý Ngôn Hề tóm chặt, cô nữ sinh nhỏ bé dùng hết sức đạp mạnh, nghiến nát mắt cá chân hắn!
Sức lực thật lớn!
Hoa Tử thấy vậy, định bò dậy từ phía sau lưng tấn công bất ngờ. Phục Anh hét lớn bảo Lý Ngôn Hề tránh ra, nhưng đã quá muộn!
Chết tiệt!
Một bàn tay trắng nõn như ngọc chụp lấy con dao trong tay Hoa Tử, máu tươi lập tức tuôn ra từ tay Lý Ngôn Hề.
"Bốp!"
Lý Ngôn Hề đạp thẳng vào ngực Hoa Tử, hất hắn văng vào bàn trà phía sau. Cạnh bàn trà đập trúng eo Hoa Tử, khiến hắn đau đớn muốn ngất đi.
[Nhìn mà thấy đau dùm]
[Thì ra đâu phải chỉ biết có giàn hoa]
Trong mắt người xem, Lý Ngôn Hề thậm chí không thèm nhìn vết thương trên tay, mà nhặt một chiếc điện thoại rơi trên đất, một tay cầm dao cắt dây trói cho Phục Anh, một tay bấm số gọi.
"Alô, đây là Lâm Cảng lộ, số nhà 35, chúng tôi bị bắt cóc..."
"Đúng vậy, bọn bắt cóc đã bị chúng tôi khống chế, nhưng có lẽ phải phiền các anh cảnh sát đến một chuyến..."
Lý Ngôn Hề lục lọi trong thùng rác, tìm thấy một hộp cơm thừa, trên đó có ghi địa chỉ nơi họ đang ở...
Đến khi cảnh sát đến, Phục Anh vẫn còn run rẩy bên cạnh Lý Ngôn Hề. Trong phòng có bao nhiêu vết máu, Lý Ngôn Hề không biết, nhưng cô vừa rồi thật sự đã liều mạng cứu mình. Phục Anh lần đầu tiên nhận ra cô bạn không mấy nổi bật bên cạnh mình lại lợi hại đến vậy.
Vì người báo án là Lý Ngôn Hề, nên có hai nữ cảnh sát đến. Khi họ ập vào hiện trường, không khỏi kinh hãi trước cảnh tượng trong phòng.
Con tin tự cứu mình, còn tự gọi báo cảnh sát...
Hơn nữa, trừ một người bị thương ở tay trông có vẻ đáng sợ, hai nữ sinh kia dường như không bị thương nặng.
"Cảnh sát, bọn chúng định giết chúng tôi, không phải chỉ là bọn bắt cóc tống tiền thông thường đâu."
Lý Ngôn Hề đang được nhân viên y tế băng bó tạm thời và khử trùng vết thương. Hạ Tử Duệ đang hỏi chuyện Phục Anh thì bị Lý Ngôn Hề gọi lại.
"Giết các cô? Cô chắc chắn chứ?"
Hạ Tử Duệ nhìn Lý Ngôn Hề vẫn giữ được vẻ trấn tĩnh, hỏi. Hai nữ sinh này nhìn thế nào cũng chỉ là học sinh cấp hai, bọn kia vì sao lại muốn giết họ?
"Tôi chắc chắn. Hắn nói giết Phục Anh xong mới có tiền, còn muốn dựng màn bọn bắt cóc giết con tin."
Lý Ngôn Hề chỉ vào Trần ca đang bị còng tay.
"Tôi hiểu rồi, chuyện này giao cho chúng tôi xử lý. Hai cô hiện tại đã an toàn, hãy về đồn xử lý vết thương trước đã."
Hạ Tử Duệ nói.
...
"Ra là thế."
Trong một căn biệt thự trang hoàng xa hoa, một người đàn ông có diện mạo và khí chất phi phàm vuốt cằm, nhìn màn hình trước mặt.
"Đúng vậy, Nhị tiểu thư Phục Anh vẫn tiếp tục quay phim, vì cô ấy đã được người cứu, chứ không...chết trong phim."
Nữ thư ký đáp lời.
"Liên hệ ngay với công ty game Cam Lâm gì đó, tìm cơ hội thích hợp để con bé chết quách cho tôi trong game! Suốt ngày không chơi game thì đi mấy cái AI giả trân này, quan hệ xã giao thì rối tinh rối mù. Sau này giao công ty cho nó, tôi yên tâm thế nào được!"
Người đàn ông tuy tỏ vẻ tức giận, nhưng vẫn không khỏi nhìn thêm vài lần cô nữ sinh tóc đen bị thương ở tay trên màn hình.
Người khiến em gái mình, Phục Anh, vẫn sống sót trong thế giới AI điện tử, chính là cô ta sao?