"Thảo nào Nhị Bạch bảo gan mày to, cũng ra gì phết đấy," gã mắt tam giác cười khẩy, đứng lên tiến về phía hai người, tay lăm lăm con dao găm sắc lẻm.

Lý Ngôn Hề ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo, từng chút một lùi lại, luôn cố gắng che chắn cho Phục Anh.

"Ngôn Hề? Chuyện gì xảy ra vậy?" Phục Anh nhăn nhó mặt mày tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.

"Trần ca, tỉnh rồi!" Gã gầy nhom tên Nhị Bạch có vẻ phấn khích, khuôn mặt đầy mụn trứng cá bỗng chốc phóng đại, khiến người xem thấy ghê tởm.

[Tuy biết Lý Ngôn Hề và Phục Anh đều không chết, nhưng vẫn không mong họ gặp chuyện gì ở đây, mấy thằng này trông đáng khinh quá.]

[Chắc là kẻ ghen ghét Phục Anh thuê người, muốn giết Phục Anh để thừa kế gia sản nhà họ Phục.]

[Cho hỏi nam chính phim này là ai vậy, có khi nào lát nữa xuất hiện không, phim truyền hình toàn thế nhỉ?]

[Đây là phim truyền hình bình thường à? Mà thật có anh hùng cứu mỹ nhân thì sến rện.]

[...]

Dù chỉ là hồi ức, cốt truyện bộ phim vẫn không làm khán giả thất vọng. Chẳng có anh hùng cứu mỹ nhân nào cả. Khi gã mắt tam giác định túm lấy Phục Anh, Lý Ngôn Hề không biết từ lúc nào đã cởi được dây trói, tung chân đá văng con dao trong tay hắn.

"Choang!"

Tiếng dao rơi xuống đất khiến cả bọn trợn tròn mắt, không phải kinh hãi, mà là bất ngờ khi thấy con bé người nhỏ thó kia dám phản kháng, mà còn cởi trói từ lúc nào nữa chứ?

[Haha, suýt quên mất Lý Ngôn Hề biết võ!]

[Đẹp lắm, xem ra lúc này cô ấy có công phu trong người!]

"Mày muốn chết hả con ranh!"

Trần ca nổi giận, vươn hai cánh tay định tóm lấy Lý Ngôn Hề bé nhỏ, nhưng cô đã nhanh tay giật lấy đoạn dây thừng vừa cởi, vừa lách người tránh ra, vừa vung dây quất thẳng vào mặt Trần ca.

"Bốp!"

Một vệt đỏ hằn lên má phải Trần ca. Lý Ngôn Hề còn ngoắc ngón tay trêu tức, động tác này thành công chọc giận đám đàn ông phía sau.

"Ngôn Hề cẩn thận!"

Phục Anh kinh hãi, mắt đỏ hoe. Cả đám lao vào đánh Lý Ngôn Hề bé nhỏ, cô ta sợ đến ngây người.

"Bốp! Bốp!"

Lại một loạt tiếng quất vang lên. Nhị Bạch bị dây thừng quấn ngang eo, Lý Ngôn Hề chỉ cần ra sức kéo, Nhị Bạch cả người đã bị nhấc bổng lên, rồi nện thẳng vào người ba gã phía sau.

"Thảo nào gan to thật, hóa ra biết chút võ vẽ," Trần ca cười khẩy, rồi bất ngờ lao về phía Phục Anh!

Thấy Phục Anh sắp bị gã mắt tam giác dùng vũ lực khống chế, một con dao găm xé gió bay vụt qua trước mặt cả bọn, cắm phập vào bắp tay phải Trần ca!

Người xem còn chưa kịp nhìn rõ con dao từ đâu tới, Lý Ngôn Hề đã chắn trước mặt Phục Anh. Tiếng kêu thảm thiết của Trần ca, cô coi như không nghe thấy.

[Ngầu quá! Còn đã hơn cả phim hành động!]

[Thánh chăn dê! Ai ngờ có người dùng dây thừng thành binh khí mềm được!]

"Hoa Tử, mau giết hai đứa nó cho tao!"

Trần ca nén đau, tiếp tục ra lệnh cho đàn em. Đến nước này, hắn định giết luôn cả hai, dù sao đối phương chỉ cần mạng của Phục Anh thôi.

"Ngôn Hề, mày chạy đi, đừng liều cả mạng vào đây!"

Phục Anh vừa áy náy, vừa cảm động vì Lý Ngôn Hề luôn che chở mình. Cô ấy đang bảo vệ mình!

"Có tao ở đây, ai dám động đến bạn tao?!"

Lý Ngôn Hề vung vẩy sợi dây thừng trong tay, ba gã đàn ông trước mặt đồng thời không phải đối thủ của cô. Thấy tình thế sắp bị lật ngược, Trần ca nhịn đau rút con dao găm trên tay ra, đâm thẳng về phía Phục Anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play