Vương Quốc Hải quay phắt lại, thấy Phương Du Vi đang giữ cây gậy của mình, càng thêm nổi trận lôi đình: "Buông ra!"
"Em ấy là học sinh của tôi, tôi không cho phép anh đánh." Sắc mặt Phương Du Vi lạnh tanh, ngược lại càng siết chặt tay hơn.
"Nó đánh cháu trai tôi, đánh người ta ra nông nỗi gì rồi kia kìa?" Vương Quốc Hải hùng hồn biện minh.
Đó là đứa cháu đích tôn Vương Minh Vũ mà anh trai Vương Quốc Dân yêu quý nhất, là trưởng tôn của cả dòng họ, sao có thể để người khác bắt nạt?
Phương Du Vi liếc mắt nhìn qua, thấy Vương Minh Vũ đang ngồi trên ghế, trên mặt có hai vệt trầy xước. So với Dương Lập Vũ, vẻ mặt cậu ta có vẻ chẳng hề hấn gì.
Xem ra là biết có người che chở đây mà.
Tô Nguyệt ngồi bên cạnh Vương Minh Vũ, nhìn cậu rồi lại nhìn Dương Lập Vũ, đóng vai người hòa giải: "Hay là để hai đứa xin lỗi nhau rồi cho qua đi? Trẻ con đùa nghịch, làm lớn chuyện cũng không hay."
Nói xong, cô nhìn về phía Dương Lập Vũ, khuyên nhủ: "Con xin lỗi Minh Vũ đi, nếu không thì phải mời phụ huynh đến giải quyết đấy."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT