Đêm trước kỳ thi đại học, Trình Văn Phong còn lo lắng Tô Cầm ngủ không được, sợ cô căng thẳng quá.

Thực tế, cô ngủ rất ngon, khi thức dậy ăn uống cũng rất tốt, ăn bánh bao và sủi cảo Trình Văn Phong mua cho, còn uống cả sữa đậu nành.

Trình Văn Phong đưa Tô Cầm đến trường thi, cô ở bên trong làm bài, anh ở bên ngoài chờ đợi.

Liên tiếp hai ngày đều như vậy.

Đến môn thi cuối cùng kết thúc, Tô Cầm bước ra khỏi trường thi, nhìn thấy Trình Văn Phong, trên mặt nở nụ cười, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh, đôi mày liễu cong cong: "Em làm bài tốt lắm, hầu như không có câu nào không làm được!"

"Vậy nhất định sẽ đạt được kết quả tốt." Trình Văn Phong nói chắc chắn, còn kèm theo lời khen ngợi: "Nhưng em đã nỗ lực như vậy, đó là điều nên có."

"Em học hành vẫn luôn rất tốt mà." Tô Cầm không kìm được nói, còn có chút đắc ý.

Từ nhỏ đến lớn, thành tích của cô luôn đứng đầu, thầy cô và lãnh đạo trường đều biết đến cô, nhưng chưa từng có người nhà nào chúc mừng cô cả.

Tô Cầm nhận ra mình lỡ lời, đang định chữa lại, Trình Văn Phong vẫn thản nhiên nói tiếp: "Anh học hành vẫn luôn không tốt."

"Học sinh cá biệt à?" Tô Cầm cười.

Trình Văn Phong có chút ngượng ngùng: "Coi như vậy đi?" Anh vội chuyển chủ đề: "Buổi trưa ăn gì? Anh chiên cho em hai quả trứng gà, chúc mừng trước vì đã thi được điểm tối đa."

"Phụt..." Tô Cầm bật cười, đưa tay che trán: "Nóng quá, về nhà trước thôi."

"Ừ."

Trình Văn Phong nhìn theo bóng lưng cô, tuy nghi hoặc về những lời cô vừa nói, nhưng anh không để trong lòng, ngược lại khóe môi cong lên vì cô vui vẻ.

Hai người vừa đi vừa cười nói chuyện, khi đến ngõ nhỏ, Trình Văn Phong nhìn thấy Chu Chí Viễn phía trước, nụ cười trên môi anh chợt tắt.

Chu Chí Viễn thấy hai người cùng nhau trở về, biểu cảm phức tạp.

"Anh đến đây làm gì?" Tô Cầm tỏ vẻ không vui.

Chu Chí Viễn thu lại ánh mắt đánh giá Trình Văn Phong, hướng về phía Tô Cầm, giọng điệu xin lỗi: "Hôm đó đã gây rắc rối cho em, thật sự xin lỗi."

"Không sao, tôi quên lâu rồi." Tô Cầm không để ý.

Chu Chí Viễn nhìn Tô Cầm lạnh lùng, trong lòng nặng trĩu, chủ động nói: "Châu Châu trốn mấy ngày, không tham gia kỳ thi đại học, sáng nay mới tìm được, may là không có chuyện gì."

"Vậy thì tốt rồi." Tô Cầm đáp cho có lệ, bước lên mở cửa.

Chu Chí Viễn đi theo phía sau, nhưng cô không có ý định mời anh vào nhà, ngược lại hỏi: "Anh đến chỉ để nói với tôi những chuyện này thôi sao?"

"Chú Tô bị bệnh, em biết không?" Chu Chí Viễn dò hỏi.

Tô Cầm trả lời rất kiên quyết: "Không biết."

"Mấy ngày nay chú ấy không đi làm, nói là tim không được khỏe, nằm trên giường mấy ngày vẫn không đỡ, nếu em rảnh thì về thăm chú ấy đi?"

"Không phải có Tô Nguyệt sao?" Tô Cầm mặt vô cảm nói xong, cười nhạo một tiếng rồi hỏi: "Chú ấy bảo anh đến? Hay là anh tự cho mình thông minh?"

Lời cô nói đầy châm chọc, Chu Chí Viễn vẫn cố gắng nói: "Dù sao thì chú ấy cũng là bố của em."

"Anh thiện tâm vậy, hay là anh làm con trai nuôi bố tôi đi?" Tô Cầm cười như không cười nói một câu.

Chu Chí Viễn á khẩu không trả lời được.

Làm sao anh có thể đi làm con trai của bố Tô được?

"Không muốn à?" Tô Cầm nhướng mày, mỉa mai nói: "Anh không muốn thì lo chuyện bao đồng làm gì? Thích làm thánh mẫu bạch liên hoa à?"

Nói xong, cô không để ý đến biểu cảm của Chu Chí Viễn, bước vào sân, đóng sầm cửa lại.

Chu Chí Viễn ăn bế môn canh, ánh mắt ảm đạm mất mát, quay đầu lại nhìn Trình Văn Phong, người kia không biết từ khi nào đã đứng ở đối diện, cũng đi vào nhà.

Hai người này là hàng xóm đối diện?

Chu Chí Viễn không rõ cảm giác lúc này trong lòng, vừa may mắn bọn họ chỉ là ở đối diện, lại vừa ghen tị vì họ ở gần nhau như vậy.

Anh không khỏi hoài niệm, trước kia hai nhà họ cũng như thế.

Chu Chí Viễn lại một lần nữa cảm thấy mờ mịt, cùng với đó là sự hoảng loạn vô thố, anh sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Cầm, nhưng lại vô lực thoát khỏi tình cảnh này.

Anh thất hồn lạc phách trở về nhà, nhìn thấy Tô Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa cùng với Chu mẫu.

Chu mẫu thấy Chu Chí Viễn trở về, vẻ mặt vui mừng nói với anh: "Tiểu Nguyệt được phân công tác đến tạp chí của con đấy, sau này hai đứa có thể cùng nhau đi làm."

Tô Nguyệt hơi rũ mắt, khóe môi nở nụ cười ngượng ngùng.

Có thể thấy, cô vừa lòng lại mong chờ.

"Chúc mừng em." Chu Chí Viễn cố gắng gượng một nụ cười, nói với Tô Nguyệt.

Nụ cười trên mặt Tô Nguyệt dần tắt, cảm thấy anh tỏ ra khách sáo và lạnh nhạt, không hề kích động, lòng cô từ từ chìm xuống.

Không nói ra được chỗ nào không đúng, nhưng thật mất mát.

Gia đình họ Chu đã bớt thành kiến với nhà họ Tô, khi Tô Nguyệt có công việc ổn định, Chu mẫu thậm chí còn muốn đẩy nhanh chuyện đính hôn.

Dù sao, Tô Nguyệt dáng dấp không tệ, lại có công việc ổn định, có "bát sắt" trong tay, nếu không nhanh chóng định ra thì khó tránh khỏi những biến cố xảy ra.

Quan trọng nhất là, Tô Nguyệt tự mình nói, nhà họ Tô không nuôi dưỡng cô nhiều, sính lễ không cần đưa cho nhà họ Tô, họ có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, cô sẽ mang về hết.

Lời này hoàn toàn xua tan nỗi lo lắng trong lòng Chu mẫu, chỉ chờ Chu Chí Viễn gật đầu, họ sẽ lập tức chuẩn bị đến nhà gái.

Nhưng Chu Chí Viễn vẫn chần chừ, không đẩy mạnh mối quan hệ.

Ngay khi anh đang rối rắm, một chính sách quan trọng được ban hành, khiến mọi người trở tay không kịp.

Nhà nước ban hành văn kiện, thông báo rõ ràng sẽ bãi bỏ chế độ "nhận ca".

Trong chốc lát, mọi thứ trở nên náo loạn.

Một số kẻ ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp hoàn toàn sốt ruột, trước kia họ mơ mơ màng màng, không cần học hành, không cần thi đại học, sau khi bố mẹ về hưu, vẫn có thể thay thế bố mẹ làm việc, trở thành công nhân chính thức.

Chế độ "nhận ca" bị bãi bỏ, đồng nghĩa với việc không còn giữ lại vị trí, trừ khi bố mẹ nguyện ý về hưu ngay lập tức.

Phân xưởng, tràn ngập bầu không khí nặng nề.

Ngoài mấy công nhân sắp về hưu có thể nghỉ trước, nhanh chóng cho con cái thay thế, những người còn lại đều thở dài than ngắn, tiến thoái lưỡng nan.

Đặc biệt là những gia đình có con cái không chịu cố gắng, khiến bố mẹ đau đầu.

Chu Tú Phương là một trong số đó.

Trước kia phân xưởng không thể thiếu giọng nói lớn của bà, buôn chuyện này, xa lánh kia, đoán mò bôi nhọ người khác, gây chia rẽ.

Không biết từ khi nào, bà trở nên trầm mặc, tóc cũng bạc hơn một nửa, cả người tiều tụy, như già đi cả chục tuổi.

"Tú Phương, bà có định về hưu không?" Trần Phượng hỏi Chu Tú Phương.

Họ còn cách tuổi về hưu nhiều năm, nếu về hưu, tiền hưu sẽ không được bao nhiêu.

"Xem thế nào đã." Chu Tú Phương nói hàm hồ.

Bà có hai con gái, một con trai, con gái lớn đã lấy chồng, con gái út Vương Châu Châu thi đại học cũng không đi, còn mang thai không chịu phá, con trai út còn nhỏ.

Kế hoạch ban đầu là Vương Châu Châu thi đậu đại học, chờ tốt nghiệp sẽ được phân công việc chính thức, con trai út không nên thân, chờ bà về hưu sẽ "nhận ca".

Vậy giờ phải làm sao?

Người duy nhất có thể "nhận ca" là Vương Châu Châu, nhưng con nhỏ mất nết đáng xấu hổ đó, giờ phải chết cũng phải gả cho gã bến tàu nơi khác!

Trình Lam cũng đến tìm Tô Cầm, nói về chuyện "nhận ca", hơn nữa nói: "Triệu Dũng không phải con trai ruột của bố cháu, muốn 'nhận ca' còn phải làm một đống thủ tục, nhưng giờ chính sách đã ban hành, chắc chắn không thể tùy tiện thao tác được, cháu là người duy nhất có thể 'nhận ca', nếu không cháu về nói chuyện với ông ấy xem?"

Mọi người đều biết bố Tô ban đầu tính dùng "nhận ca" để Triệu Dũng nuôi ông ta, giờ Triệu Dũng không tiếp được, cửa hộ khẩu đã không qua được.

Trong thời kỳ căng thẳng này, mọi người đều muốn bí mật thao tác, bố Tô không có bản lĩnh lớn đến mức có thể làm Triệu Dũng danh chính ngôn thuận thay ông ta.

Chỉ có Tô Cầm mới có thể.

"Không được." Tô Cầm không chút do dự lắc đầu từ chối.

Trình Lam tỏ vẻ sốt ruột: "Cháu đừng giận ông ấy, giờ là chuyện liên quan đến tiền đồ của cháu, bác cũng không ngại nói thật với cháu, nhà máy muốn chỉnh đốn, đến lúc đó sẽ sa thải một loạt nhân viên tạm thời. Cháu tiếp ban, là công nhân chính thức, không ai sa thải cháu."

"Trưởng lớp Trình, cháu có tính toán của riêng mình."

"Con bé này, sao lại bướng bỉnh giống Văn Phong nhà bác vậy?" Trình Lam như kiến bò trên chảo nóng, nhìn Tô Cầm mặt mày thản nhiên, càng thêm lo lắng.

Đám trẻ này có biết đây là cơ hội cuối cùng không, sau này không còn chế độ "nhận ca", công nhân chính thức sẽ ngày càng khan hiếm.

Tô Cầm cười nhạt, vẫn không dao động.

Chuyện này tiếp tục lan rộng, ngay cả Vương Châu Châu cũng bắt đầu nói điều kiện với Chu Tú Phương, cô ta nói có thể bỏ đứa bé, cắt đứt liên lạc với gã bến tàu kia.

Nhưng Chu Tú Phương phải cho cô ta "nhận ca".

"Cái vị trí kia vốn dĩ là của em trai tôi, cô ta có phần gì chứ. Gả đi rồi khéo còn bị nhà chồng vặt cho một mớ sính lễ ấy chứ. Nhưng giờ thì khác rồi, con bé có khả năng nhận được một chân làm công nhân chính thức, coi như cả đời không lo ăn uống."

Không thể không nói, ai nấy đều bắt đầu tính toán cho riêng mình, vì chuyện này mà trong nhà náo loạn long trời lở đất không phải là ít.

Tô Cầm không chịu đi tìm Tô phụ, Trình Lam cho rằng cô bé ngại, không kéo được mặt xuống. Bà nghĩ, mình phải đi trước nắm tình hình nhà họ Tô đã. Nếu giờ không nhận bố, sau này làm gì còn cơ hội. Tô Cầm mà được nhận chỗ, còn chuyện của Triệu Dũng vào đâu? Liễu Mai cũng phải dạt sang một bên.

Dạo trước, mẹ Hà có nói muốn giới thiệu con gái cho Trình Văn Phong, nhưng vì chuyện lần trước, Trình Lam đều từ chối cả. Nghĩ đi nghĩ lại, bà bớt chút thời gian qua nhà họ Hà xem sao. Dù sao Trình Văn Phong với Hà Bằng cũng có quan hệ không tệ, nên Trình Lam cũng đi lại thân thiết với nhà họ Hà. Lúc bà đến, bố mẹ Hà đều ở nhà.

Mấy người nói chuyện dăm ba câu về tình hình chung, rồi Trình Lam lái sang chuyện khác, dò hỏi về nhà họ Tô.

"Nhà đấy á? Dạo này náo loạn lắm." Mẹ Hà vừa nói vừa lắc đầu, "Tối qua Triệu Dũng còn đánh cả lão Tô."

"Đánh nhau á?" Trình Lam kinh ngạc.

"Chứ sao nữa," Mẹ Hà hạ giọng, "Nghe đâu con bé kia có thai rồi, mà không có tiền cưới hỏi, người ta bắt phá thai. Giờ lại không nhận ca được, Triệu Dũng làm sao mà nhịn lão Tô cho được, động tay động chân, còn đập phá đồ đạc trong nhà. Chúng tôi còn phải sang can đấy."

Bố Hà cũng nói thêm vào: "Tôi thấy, hay là cứ để cái chỗ nhận ca lại cho Tô Cầm thì hơn. Nghe Hà Bằng nói, con bé sống cũng ngày càng khá giả."

"Lão Tô cũng hồ đồ, con gái ruột thì đuổi ra khỏi nhà, đi nuôi con người ta. Trước kia còn khen Liễu Mai hết lời, bảo là nó chăm sóc chu đáo. Giờ thì xem," Mẹ Hà lắc đầu, "Nửa đường phu thê ai cũng mang bụng dạ riêng!"

Trình Lam trầm tư, trong lòng thêm vài phần chắc chắn: "Vậy cái cô Tô Nguyệt có phải được phân công việc không?"

Mẹ Hà gật đầu: "Đúng rồi. Tô Nguyệt cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện đó, nó còn sắp gả đi rồi, nghe nhà họ Chu bảo là sắp ăn hỏi."

"Ai sắp ăn hỏi cơ?" Hà Bằng vừa mở cửa vừa tò mò hỏi.

"Mày quản ai ăn hỏi làm gì? Mày lớn ngần này rồi còn chưa ăn hỏi, có thấy xấu hổ không?" Mẹ Hà nói, lại lôi chuyện con trai nhà bạn đồng nghiệp ra, hận không thể rèn sắt thành thép, "Người ta con bế hai đứa rồi, mày thì xem lại mày đi!"

Hà Bằng chẳng hề xấu hổ, nhìn Trình Lam cười toe toét: "Cô, cháu còn trẻ mà. Văn Phong còn hơn cháu một tuổi đấy thôi."

"Văn Phong sắp đi xem mắt rồi, lần này mà thành, xem mày còn nói được câu nào không!" Mẹ Hà hừ lạnh một tiếng.

Cô gái kia bà vốn định giới thiệu cho Hà Bằng đấy chứ, đủ thấy bà ưng ý thế nào, nhưng Hà Bằng nhất quyết không chịu đi, còn chưa gặp mặt đã bảo không thích. Làm bà tức điên cả người.

"Văn Phong đi xem mắt á?" Hà Bằng trợn tròn mắt, suýt chút nữa phun cả ngụm nước vừa uống vào, "Ai giới thiệu cho anh ấy thế?"

"Mặt mày sao thế kia?" Mẹ Hà nhíu mày, càng nhìn càng thấy ngứa mắt, bực bội nói, "Xem mắt thì làm sao? Mày không xem thì người ta không được xem à?"

Trình Lam không nổi nóng như mẹ Hà, nhìn Hà Bằng cười nhạt: "Là cô nhờ mẹ con tìm đối tượng cho Văn Phong đấy. Nó cũng lớn tuổi rồi, mà tính nó con biết đấy, không xem mắt thì làm sao mà quen được con gái."

Hà Bằng nhất thời lỡ miệng: "Thì anh ấy xem mắt làm gì? Anh ấy chẳng phải thích Tô Cầm sao?"

Vừa dứt lời, cả ba người đồng loạt quay lại nhìn cậu, ánh mắt ai nấy đều như vừa nghe được chuyện gì không thể tin nổi. Không khí nhất thời như ngưng đọng.

Hà Bằng thấy không khí quỷ dị, nuốt khan một tiếng, vội vàng chữa cháy: "Thôi, coi như cháu chưa nói gì đi."

Mẹ Hà rõ quá con mình, lập tức cao giọng nghi ngờ: "Sao mày biết Văn Phong thích Tô Cầm? Mày lại ăn nói linh tinh gì đấy?"

"Cháu nói linh tinh cái gì?" Hà Bằng không phục, đặt mạnh cái cốc xuống, "Anh ấy cả ngày tìm đủ mọi cách lấy lòng người ta, không mang hoa quả thì mang đồ ăn sáng. Lần trước Tô Cầm ốm nằm viện cũng là anh ấy chăm sóc. Còn hỏi cháu có chiêu gì để cua gái nữa đấy!"

Trình Lam hoàn toàn kinh ngạc.

Trình Văn Phong thích Tô Cầm?!

Nó thích Tô Cầm?!

Định thần lại, Trình Lam vội vàng truy hỏi: "Thế Tô Cầm thì sao? Có thích nhà ta Văn Phong không?"

Hà Bằng biết mình lỡ mồm quá nhiều, sợ Trình Văn Phong xử đẹp, vội vàng chuồn về phòng: "Cái này thì cháu chịu, cháu nhờ Lưu Tiểu Yến hỏi, mà nó còn chưa hỏi nữa."

Mẹ Hà nhanh chóng nắm bắt thông tin, kích động hỏi: "Lưu Tiểu Yến là ai?"

"Cháu không biết!" Hà Bằng như bôi dầu vào chân, chạy còn nhanh hơn khỉ, không chạy thì ai cũng thấy cái mặt đỏ bừng của cậu mất.

Từ nhà họ Hà trở về, Trình Lam cứ ngẩn ngơ cười một mình, đến Trương Lâm Lâm cũng nhận ra bà có gì đó không đúng: "Mẹ, có chuyện gì mà vui thế?"

Trình Lam nhìn con gái, lại nhớ đến chuyện Trình Văn Phong lấy đi cái thùng sách kia. Tô Cầm cũng từng kể, có người bạn tặng cô một thùng sách.

Chẳng lẽ lại trùng hợp thế sao? Lúc ấy sao bà không nghĩ ra nhỉ?

Trình Lam: "Không có gì, mẹ cứ vui trước đã."

Trương Lâm Lâm chẳng hiểu ra sao, cái gì mà "vui trước"?

Không chỉ con gái thấy khó hiểu, Tô Cầm cũng cảm thấy dạo này Trình Lam là lạ, đối xử với cô như thể đặc biệt nhiệt tình, khoan dung, lại còn từ ái nữa chứ?

Hôm nay đến xưởng, Trình Lam biết Tô Cầm chưa ăn sáng, lát sau đã mang cho cô cái bánh trứng, còn dặn dò: "Phải ăn sáng vào nhé, chăm sóc bản thân cho tốt."

"Trưởng ca Trình, không cần đâu ạ." Tô Cầm từ chối khéo.

"Khách sáo với tôi làm gì?" Trình Lam nói, nụ cười đột nhiên rạng rỡ hơn, càng nhìn Tô Cầm càng thấy thuận mắt, sao mà thuận mắt thế không biết.

Đúng là không phải người một nhà, không vào một nhà mà. Các cô nhất định là người một nhà rồi.

Tô Cầm thấy nụ cười của bà càng lúc càng tươi rói, không hiểu sao có cảm giác bất an: "Trưởng ca Trình, tâm trạng chị có vẻ tốt nhỉ."

"Đúng là vui thật." Trình Lam sợ dọa cô, không nói thêm gì, chỉ kể về chuyện nhà họ Tô, còn nói thêm: "Đây là cơ hội tốt cho em đấy."

Tô phụ không dựa dẫm được Triệu Dũng, Tô Nguyệt lại có công việc ổn định, chỉ còn lại Tô Cầm. Cái vị trí này người khác muốn cướp cũng không cướp được, Tô phụ cũng chẳng có cách nào thay đổi sự thật này.

"Em còn trẻ, biết đâu lại có cơ hội tốt hơn, kỳ ngộ khác thì sao?" Tô Cầm cười nhẹ nhàng, nói năng chậm rãi. Trong lời nói hoàn toàn không thèm để ý.

Trình Lam cũng không biết nói gì, nghiến răng: "Hai đứa, đúng là y hệt nhau."

Câu này Trình Văn Phong cũng từng nói.

"Gì ạ?" Tô Cầm không nghe rõ.

"Không có gì, để tôi nghĩ thêm cách." Trình Lam ôm trán, không nói thêm nữa, sợ làm Tô Cầm phản cảm, nghĩ bà nhiều chuyện.

Bà nghĩ cũng phải, trong tình cảnh này, Trình Văn Phong đã mất công việc chính thức rồi, Tô Cầm mà bị đuổi việc thì cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Người ta tranh nhau một chân làm công nhân chính thức đến sứt đầu mẻ trán, có người lại chẳng để vào mắt. Trình Lam nghe nói Vương Châu Châu nhà Chu Tú Phương còn tuyệt thực để uy hiếp gia đình, có người lại chẳng thèm quan tâm.

Trình Lam đang định bảo Tô Cầm về xưởng trước, thì Tô phụ xuất hiện ở gần đó.

Nghĩ đến mục đích của Tô phụ, Trình Lam tức thì biến sắc, bà cố gắng kìm nén cảm xúc: "Bố em đến tìm em đấy, chắc là vì chuyện nhận ca."

Tô Cầm nhìn thấy Tô phụ, không có phản ứng gì.

"Bố tìm con có chút việc." Tô phụ mặt mày cau có, mở lời với Tô Cầm, "Con đi lại đây một chút."

Trình Lam khẽ nói với cô: "Mau đi đi, nghe ông ấy nói gì đã."

Thực ra, bà đoán cũng ra, lúc trước Tô phụ đuổi Tô Cầm đi, giờ lại chủ động tìm đến, 100% là vì chuyện nhận ca. Ông ta chỉ còn Tô Cầm là đáng tin.

Bị Tô phụ thúc giục mãi, Tô Cầm mới đi về phía ông ta. Trình Lam biết mình không tiện ở lại, chọn cách quay về xưởng chờ tin.

Tô Cầm đến trước mặt Tô phụ, thấy khóe mắt ông ta có vết thương, cố ý làm như không thấy.

Tô phụ cứ tưởng cô sẽ quan tâm hỏi han, ai ngờ cô chẳng nói gì, ông ta suýt chút nữa không thở nổi, nghiến răng nhẫn nhịn hỏi: "Con biết chuyện nhận ca rồi chứ?"

"Vâng, nghe nói ạ." Tô Cầm đáp.

"Bố không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với con, con là công nhân thời vụ, biết đâu ngày nào đó bị sa thải. Bố có thể về hưu sớm để con nhận ca, nhưng con phải tìm một thằng chồng ở rể, sau này sinh con phải mang họ nhà mình." Tô phụ ra vẻ nhượng bộ, ban ơn, "Con đồng ý thì dọn về ở, mấy hôm nữa bố đi làm thủ tục về hưu cho con nhận ca."

Ông ta làm vậy là vì quá gấp rồi, Triệu Dũng còn đánh cả ông ta, mà ông ta đánh không lại, đối phương lại không nhận ca được, lại còn vì chuyện sính lễ mà làm ầm ĩ, làm sao mà nuôi ông ta được?

Tô phụ cần phải tính toán cho việc dưỡng già của mình.

Triệu Dũng mấy lần uy hiếp ông ta, đòi mang Liễu Mai đi, bắt ông ta đưa tiền. Tô phụ sợ sau này chẳng ai chăm sóc, nên mới nghĩ ra chiêu này.

Tô Cầm tìm thằng chồng ở rể, ông ta cũng có nửa đứa con trai, có thể nuôi ông ta, còn hơn cái thằng hỗn cầu Triệu Dũng!

Không đợi Tô Cầm nói gì, Tô phụ nhấn mạnh: "Bây giờ kế hoạch hóa gia đình chỉ được sinh một đứa, con nhất định phải sinh con trai, không thì liệu mà tìm cách."

Ý ngoài lời, không phải con trai thì đừng sinh ra.

Tô Cầm nheo mắt cười nhạo một tiếng, vẻ mặt mang theo châm biếm sâu sắc.

"Con có ý gì?" Tô phụ trầm mặt.

Ông ta chủ động đến tìm Tô Cầm, đã là mất hết mặt mũi rồi, hành vi của cô không khác gì tát vào mặt ông ta.

"Ai thèm vào?" Tô Cầm khinh thường.

Vẻ mặt đó, không phải giận dỗi, cũng không giống như giả vờ, đơn thuần là không muốn, không muốn dính dáng đến ông ta.

"Tô Cầm!" Tô phụ nổi giận, quát lên, "Con không thèm? Con có bản lĩnh gì mà không thèm? Con tưởng làm cái công nhân thời vụ này có tiền đồ lắm à? Mà dám kiêu ngạo trước mặt bố?!"

Ông ta tức đến bốc khói, lửa giận xông thẳng lên não, chửi ầm lên: "Đừng tưởng con biết vẽ vời mấy bức tranh vớ vẩn là có thể làm nên trò trống gì. Đến ngày không vẽ nữa, xưởng lại thải con ra, con đến cơm cũng không có mà ăn! Rồi còn đi làm được cái gì nữa?!"

Tin tức Tô Cầm cãi nhau với Tô phụ nhanh chóng lan vào xưởng dứa hộp.

Mọi người xôn xao bàn tán:

"Chắc là vì chuyện nhận ca rồi? Xem ra lão Tô hết cách, chỉ có thể để Tô Cầm nhận ca thôi."

"Tô Cầm không muốn nhận à? Nghe đâu còn cãi nhau to lắm."

"Nhận ca đương nhiên là có điều kiện, nhưng dù sao cũng là công việc chính thức mà. Nếu không phải con tôi còn nhỏ, không nhận ca được, tôi đã muốn về hưu ngay, rồi cho nó cái chỗ làm rồi."

......

"Tô Cầm biết vẽ tranh, lại còn viết văn nữa, người ta không muốn chịu cái khí ấy, không nhận cũng là bình thường thôi." Trần Phượng nói một câu.

Càng tiếp xúc, cô càng thấy Tô Cầm không giống cái loại người như Chu Tú Phương nói, người ta vẫn có chút bản lĩnh thật.

"Mồm mép to nhỉ, mở miệng ra là không thèm nhận ca. Là không muốn tiếp hay là không được tiếp?" Thừa lúc Tô Cầm không có ở đó, Chu Tú Phương nhịn không được buông một câu.

Dạo này, cô ta nín nhịn lắm rồi, vì có nhược điểm trong tay Tô Cầm, nên phải câm như hến, nghẹn một bụng, không nhả không xong. Cô ta nói tiếp: "Mấy cái loại người như chúng nó ấy, hễ có đầu óc thì biết, nhận ca là con đường tốt nhất rồi. Chẳng lẽ nó còn thi được đại học tốt, rồi chờ phân công?"

Chu Tú Phương nói câu cuối cùng, giọng điệu càng thêm chua ngoa, trào phúng vô cùng.

Lời này vừa mắng Tô Cầm, cũng vừa mắng Vương Châu Châu không có đầu óc, còn tưởng ép cô ta nghỉ việc sớm, nằm mơ đi!

"Sao các cô biết là không ai thi đỗ đại học tốt?" Xưởng trưởng đột nhiên bước vào, trên mặt hớn hở, vẻ mặt không giấu được vẻ kích động.

Hắn vừa xuất hiện, không khí nơi này lập tức trở nên căng thẳng. Mọi người sợ hãi đến mức không ai dám nghe rõ hắn nói gì, chỉ lo bị phát hiện đang làm việc riêng.

Xưởng trưởng đảo mắt một vòng: “Tô Cầm đâu?”

Ông ta có ấn tượng khá tốt với cô gái này. Trần Quốc Lượng, người có quan hệ không tệ với ông, thường xuyên nhắc đến tài năng của cô, nói rằng Tô Cầm ở xưởng đồ hộp đúng là nhân tài không được trọng dụng. Trần Quốc Lượng còn dự định đợi tạp chí xã phát triển ổn định hơn sẽ điều Tô Cầm qua đó.

Chu Tú Phương chưa kịp trả lời, Trần Phượng đã nhanh nhảu đáp: “Cô ấy có việc ra ngoài rồi ạ.”

“À.” Xưởng trưởng gật gù hiểu ý, rồi lại cười tươi rói hỏi, giọng đầy phấn khích: “Sao mọi người biết Tô Cầm của xưởng ta đỗ đại học tốt vậy?”

“Tô Cầm đỗ đại học á?” Trình Lam vừa bước vào cũng hớn hở theo, vội vàng xác nhận.

“Đâu chỉ!” Xưởng trưởng tươi cười rạng rỡ, giọng nói cũng cao hơn một quãng, vẻ mặt vinh dự tự hào: “Cô ấy thi á khoa toàn thành phố đấy! Lão đồng nghiệp của tôi ở sở giáo dục còn gọi điện thoại riêng cho tôi, nói Yến Đại muốn đến tranh người!”

Không chỉ Trình Lam, tất cả mọi người ở đó đều ngỡ mình đang mơ.

Tô Cầm thi á khoa toàn thành phố, Yến Đại muốn tranh giành cô? Cả hai việc này đều vượt quá sức tưởng tượng của họ.

Yến Đại đó chắc chắn là học phủ hàng đầu quốc gia phải không? Đó là nơi mà chỉ có thủ khoa đại học toàn quốc mới được vào học đấy!

“Đừng nghi ngờ gì hết, chính là Yến Đại ở thủ đô đấy! Mọi người nói xem, Tô Cầm này sao mà giỏi thế không biết? Yến Đại đấy, thế mà cô ấy thi đỗ được!” Xưởng trưởng vừa nói vừa tặc lưỡi mấy tiếng, nghe ra sự kinh ngạc tột độ, dường như họ vẫn chưa hoàn hồn.

“Đây chẳng phải là á khoa sao?!” Trình Lam toe toét miệng cười, vội vàng xoay người định đi tìm Tô Cầm để báo tin mừng động trời này, bước chân cũng nhanh hơn.

Nhưng đi được nửa đường, cô chợt dừng lại, nụ cười trên mặt cũng dần tắt ngấm. Cô đưa tay vỗ trán, vẻ mặt ủ rũ: “Không ổn rồi, thế Văn Phong nhà mình thì sao bây giờ đây…!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play