Điền Dao nghe Thi Hòa nói mà ngớ người ra. Quan trọng là cô nói nghiêm túc quá, cứ như trong quan niệm của cô, đó là chuyện đương nhiên. Dù Điền Dao là sao nhí, cũng có những lúc sự nghiệp xuống dốc. Đặc biệt là khi không có khởi sắc gì, người đại diện sao có thể nấu cơm? Không hãm hại đã là may. Gặp phải người đại diện lòng dạ hiểm độc, thì chỉ có nước đi khách.
Lời nói của Thi Hòa khiến mọi người chìm vào suy tư, nhất thời không biết nói gì. Đương nhiên, lời cô nói không hề gây khó chịu, chỉ là vì cô sống quá đơn thuần, quá thuận lợi, trở thành một sự tồn tại hiếm hoi trong giới này.
"Người đại diện của chúng tôi không nấu cơm cho chúng tôi." Tô Lan cười nói trước, vẻ mặt hồi tưởng: "Khi đó anh ấy một mình quản mấy người, bận còn chẳng xong, làm gì có thời gian mà nấu."
Trương Húc: "Tôi hồi đó cũng vậy, còn phải đóng vai quần chúng, làm gì có người đại diện?"
"Trình Hằng ngay từ đầu đã là người đại diện của tôi." Thi Hòa lại giải thích: "Khi đó công ty chỉ còn mỗi mình tôi, không có việc gì để làm, anh ấy cũng chỉ có thể rảnh rỗi, hai người chúng tôi nương tựa vào nhau."
Khi nói câu này, cô còn có vẻ hồi tưởng lại quãng thời gian cùng nhau vượt qua khó khăn. Đôi mắt trong veo của Thi Hòa như đang nói: Thật sự rất vất vả, rất gian nan, nên không có tiền thuê trợ lý, chỉ có thể nhờ người đại diện làm mọi việc, chăm sóc tôi.
Nghe đến bốn chữ "nương tựa vào nhau", Trương Húc không nhịn được cười ha ha.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT