Lục Mính nhìn quanh một lượt, biết Vân Nhai lần này khó thoát. Nhớ lại những điều Vân Nhai từng tâm sự, hắn không dám nấn ná thêm, nghiến răng cúi người vái Vân Nhai một lễ lớn, nói một tiếng "Quốc sư bảo trọng", rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn vào rừng.
Quả nhiên, không ai đuổi theo hắn.
Vân Nhai thu kiếm, từng bước nặng nề tiến đến trước mặt Phùng Diệu Quân, cúi đầu nhìn nàng chăm chăm.
Bao ngày xa cách, hắn nhớ nàng đến đau cả ngực, nhớ nụ cười nhạt dịu dàng, nhớ cả vẻ giận dữ và lạnh lùng, thậm chí nhớ cả dáng vẻ hờn dỗi, bướng bỉnh của nàng.
Dù thế nào, hắn nhất định phải tìm nàng về.
Áo hắn đã nhuốm máu, mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng đôi mắt đào hoa vẫn long lanh ánh điện. Nữ nhân nào bị hắn nhìn đắm đuối như vậy, chắc hẳn thân mình cũng phải tê dại phân nửa. Phùng Diệu Quân cũng ngẩn người, trong đầu chợt nhói lên một cơn đau rất nhỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT