Hàm Nguyệt công chúa bĩu môi: "Sao ngươi biết?" Xét trên lập trường cá nhân, nàng ước gì Vân Nhai chết quách cho xong, dù sao đó cũng là hung thủ giết chồng nàng. Nhưng ngặt nỗi, Vân Nhai giờ lại thuộc về Tân Hạ, mà khuê mật của nàng, Nữ vương Tân Hạ, lại đem lòng yêu hắn. Cái mớ bòng bong này thật là càng gỡ càng rối.
"Vân Nhai mà chết, Ngụy quốc lập tức sẽ có tân Quốc sư." Phùng Diệu Quân vẫn ung dung tự tại, dù đang bận trăm công nghìn việc, "Trước mắt đang là thời chiến, đối thủ lại là Yến quốc, Ngụy vương sao có thể để nguyên lực bị hao hụt?"
Hàm Nguyệt công chúa "à" một tiếng thật dài, thầm nghĩ cũng phải.
Phùng Diệu Quân hiểu rõ, tình huống của Vân Nhai hiện tại đặc thù, chưa kể Tiêu Diễn có tìm được ai thay thế vị trí Quốc sư hay không, việc giao tiếp nguyên lực chỉ có hai con đường: hoặc là Quốc sư thoái vị hay chết, dẫn tới khí vận quay về tông miếu, hoặc là người mới đánh bại Quốc sư cũ, thành công lên nắm quyền. Nhưng Vân Nhai hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, cả hai cách đều không ổn, Tiêu Diễn lại không thể nhẫn tâm giết hắn, nên chỉ đành tạm thời giằng co vậy thôi.
"Ngươi muốn xuất binh giúp Ngụy quốc sao?" Hàm Nguyệt công chúa hỏi câu hỏi mà chắc hẳn bao người cũng muốn hỏi. Dù sao Tân Hạ và Yến quốc đã trở mặt, nếu Ngụy quốc sụp đổ, Tân Hạ cũng chẳng khác nào môi hở răng lạnh. Người thường ôm khư khư đúng sai và ân oán, kẻ trên lại chỉ tính toán được mất.
"Viện trợ Ngụy quốc có nhiều cách, xuất binh là hạ sách." Phùng Diệu Quân mỉm cười, "Ta chờ đợi chuyển cơ, và nó đã đến."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play