Vân Nhai hừ một tiếng: "Hắn giúp nàng tìm lại ngọc tỷ thì nàng vui mừng khôn xiết; còn ân cứu mạng với nàng thì lại chẳng đáng là gì sao?"
Phùng Diệu Quân đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, ngân nga nói: "Chẳng phải người ta vẫn bảo 'đại ân khó báo' đó sao?" Nàng kiễng chân, chủ động hôn lên khóe miệng hắn.
Trước món quà là đôi môi thơm ngọt tự dâng đến, Vân Nhai dĩ nhiên nhiệt tình đáp lại.
Hai người quấn quýt một hồi lâu, hắn mới nâng cằm nàng lên, cẩn thận ngắm nghía.
Đôi mắt đào hoa kia dường như phóng điện, khiến nàng bị nhìn chằm chằm mười mấy nhịp thở, gò má hơi nóng lên, không tự nhiên nói: "Làm gì vậy, bộ ngươi mới thấy ta lần đầu à?"
"Mấy ngày nay ngoan ngoãn quá thể, chẳng lẽ có người giả mạo?" Hắn nhéo nhéo gò má nàng, vừa non vừa mềm, cảm giác thật tuyệt. Ừm, không phải ảo giác, con mèo hoang nhỏ này đã giấu hết móng vuốt đi đâu rồi? Vốn dĩ giữa hai người dù thân thiết đến đâu, vẫn luôn có một sự xa cách nhàn nhạt, không hề thân mật, quấn quýt như bây giờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT