Dù có đôi chút kinh ngạc, Phùng Diệu Quân vẫn mỉm cười chào hỏi.
Lục Mính đáp lại bằng một nụ cười, nhưng lại mang vẻ ưu tư nặng trĩu. Hắn đặt bình sứ trong tay lên bàn: “Quốc sư công đạo, đây là hai viên linh đan, luyện từ huyết nhục tinh hoa của Hải Vương Kình. Người mỗi ngày dùng một viên, cơ thể sẽ nhanh chóng phục hồi tinh lực.”
Hải Vương Kình? Phùng Diệu Quân khẽ động dung. Đó là loài cá voi khổng lồ ở viễn dương, nàng từng gặp một lần khi đi thuyền trong Biển Nguyền Rủa. Chúng còn lớn hơn cá voi xanh ở thế giới khác gấp mấy lần, cá thể trưởng thành cao gần 50 trượng (160 mét). Một quái vật khổng lồ như vậy ẩn chứa sức sống kinh người, nhưng đồng thời, năng lượng và linh khí nó tiêu thụ cũng là con số thiên văn. Với độ dày linh khí của thế giới hiện tại, rất khó để duy trì những sinh vật thượng cổ như vậy. Vì thế, số lượng của chúng rất ít, người thường khó gặp, hơn nữa thường có hải yêu bảo vệ, không ai dễ dàng dám mạo phạm.
Hai viên thuốc này của Vân Nhai, bất kể thành phần huyết nhục của Hải Vương Kình có bao nhiêu, nếu đem ra bán đấu giá, giá trên trời là điều chắc chắn.
Phùng Diệu Quân nhận lấy cái bình, cảm thấy có chút bỏng tay: “Vân Nhai đâu?” Thuốc hồi sinh, chữa lành xương cốt thì để cứu người nguy kịch, Vân Nhai lại lấy ra để bồi bổ thể lực cho nàng, thật quá xa xỉ.
“Quốc sư đại nhân rất bận.” Lục Mính đột nhiên hạ giọng: “An… Không, ta nên gọi ngài là Nữ Vương. Ngài thu phục Ấn Tư Thành và Nghiêu Quốc, quốc quân chúng ta giận dữ, nhiều lần muốn trả thù, đều bị quốc sư đại nhân ngăn lại, lấy đại cục làm trọng mà khuyên can. Lâu dần, vương thượng cũng có chút bất mãn với quốc sư đại nhân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play