Vân Nhai nhe răng cười. Dưới ánh trăng, Phùng Diệu Quân cảm thấy hàm răng trắng của hắn như lóe hàn quang: "Đương nhiên là ta. Nếu không ngươi cho rằng mấy ngày nay ta đi đâu? Cái thằng Triệu Duẫn kia tính toán hay thật, xúi giục bọn Nghiêu ngoan cố chống cự ở Ấn Tư Thành, còn tưởng mình đứng ngoài cuộc. Đáng tiếc, hắn chưa kịp chạy xa đã bị ta chặn lại rồi."
Sắc mặt Phùng Diệu Quân khó coi hẳn đi. Chẳng trách sau khi nàng thu phục Nghiêu, mấy ngày nay không thấy mặt gã này, hóa ra là đi điều tra Triệu Duẫn, định bụng giết hắn. Với cái tính cách có thù tất báo của hắn, sao có thể nuốt cục tức này?
Quả nhiên, hắn đang chuẩn bị cho nàng một "đại lễ".
Hắn ôn tồn nói: "Ngụy quân đã sớm rút về phía tây, nhưng hắn lại chết ở ngoài thành Ấn Tư Thành mười dặm. Ngươi đoán xem, Yến vương sẽ nghĩ thế nào?"
Còn có thể nghĩ thế nào nữa? Yến vương có đến mười tám đứa con trai nhưng đứa nào ra hồn đâu, Triệu Duẫn lại là người thừa kế số một của ông ta. Dù chưa phải Thái tử, nhưng vị trí của hắn trong lòng Yến vương là đặc biệt, hơn nữa Triệu Duẫn cũng rất có năng lực. Nếu hắn chết ở Nghiêu, Yến vương sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Phùng Diệu Quân giận đến tay run lên, chỉ muốn cho hắn một chưởng "Hắc Hổ Đào Tâm"! Nhưng dù giận đến đâu, lý trí mạnh mẽ của nàng vẫn cẩn trọng làm việc, nên nàng chỉ túm lấy vạt áo hắn, ghé sát tai gằn giọng: "Đồ ti tiện vô sỉ!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play