Vân Nhai đợi vài nhịp thở, không nghe Phùng Diệu Quân nói tiếp, quay đầu lại liền thấy đôi mắt nàng ươn ướt, hình như có một chút nước mắt, vội vàng ghé sát vào nói: “Sao lại có vẻ mặt này, chẳng lẽ càng thích ta hơn rồi sao?”
Tuy rằng lời trêu ghẹo, nhưng đôi mắt đào hoa của hắn lại quá đỗi rực rỡ, Phùng Diệu Quân thực không được tự nhiên, theo bản năng dời ánh mắt đi: “Sớm nói ra những lời này, có lẽ ta còn thấy ngươi bớt đáng ghét.”
Vân Nhai thở dài: “Trong mắt nàng, ta chỉ có đáng ghét thôi sao?”
Phùng Diệu Quân vội vàng đổi chủ đề: “Thôi thôi, kể tiếp chuyện sau khi ngươi tám tuổi đi. Ngươi đã sống thế nào?”
Trong thời buổi này, một đứa trẻ tám tuổi muốn một mình sống sót đâu có dễ dàng.
Phùng Diệu Quân nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đang định nghe xem vị Vân quốc sư cường đại vô song này còn có những trang sử chua xót đẫm máu nào, thì người kia lại nhún vai: “Sau khi mẫu thân mất một năm, ân sư đã thu nhận ta, truyền thụ đạo nghệ để đối kháng bệnh tim.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play