Nàng còn sống. Miêu Phụng Tiên nhìn thấy nàng, trong mắt thoáng lộ vẻ an tâm, tiếc rằng không thể thốt nên lời, chỉ có thể gắng gượng động đầu ngón tay, khẽ chỉ về hướng đứa bé hai lần.
Ý tứ ấy là muốn nàng nuôi nấng đứa trẻ thật tốt. Hàm Nguyệt công chúa lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, hai giọt còn vương trên mặt hắn: “Không được, không được đâu, không có chàng, thiếp một mình nuôi con không nổi!” Nàng quay sang nhìn Mạc Đề Chuẩn, như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Ngươi mau cứu chàng đi!” Trong cơn hoảng loạn, đến cả kính xưng "Mạc quốc sư" cũng lược bỏ.
Mạc Đề Chuẩn tiếc nuối lắc đầu: “Loại độc này quá lợi hại, nguồn gốc lại không rõ, ta cũng... ta cũng không giải được.”
“Sao có thể, sao có thể chứ!” Hàm Nguyệt công chúa the thé trách móc: “Ngươi là quốc sư cơ mà! Một chút độc tố cỏn con mà cũng bó tay sao!”
Mạc Đề Chuẩn im lặng. Nếu Miêu Phụng Tiên bị thương ở tay chân, quyết đoán chặt bỏ may ra còn giữ được mạng; dù thương ở thân thể, Mạc Đề Chuẩn cũng có cách kéo dài sự sống. Nhưng ả nữ tặc giả mạo Hàm Nguyệt công chúa lại cố tình đâm trúng não bộ Miêu Phụng Tiên, độc tố xâm nhập trực tiếp, hồi thiên vô lực.
Hàm Nguyệt công chúa vừa dứt lời, quay lại nhìn trượng phu, đã thấy ánh mắt Miêu Phụng Tiên trở nên dại đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT