Phùng Diệu Quân tròn xoe mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: "Ta cứ tưởng ngươi quyền khuynh triều dã, hóa ra cũng có đối thủ!"

"Sao lại không có đối thủ cho được?" Hắn cười nhạt.

Chỉ một chữ "cho" thôi cũng đủ để nàng ngẫm nghĩ cả buổi.

Hắn tiếp lời: "Ngươi tưởng Vân Nhai ở Ngụy quốc có thể một tay che trời chắc? Dù hắn vì Đại Ngụy mà dò hỏi thiên cơ đến thành ra ma ốm, vẫn đầy người không ưa, tranh nhau muốn tấu hắn một trận."

Nàng nhớ đến sắc mặt tái nhợt của Vân Nhai, nhớ đến những tiếng ho khan thường trực, nhớ đến công tử Diễn riêng đưa hắn trở về. Vậy, thằng nhãi này thật sự bệnh thật?

Nàng có chút không tự nhiên, cảm giác bất an dâng lên.

Từ từ, hắn không lẽ mắc bệnh nan y đấy chứ? Đừng có liên lụy nàng vào a!

"Hắn bị bệnh gì?"

"Bệnh tim, nghe nói thuốc thang và châm cứu đều khó chữa."

Phùng Diệu Quân tối sầm mặt mày, theo bản năng nín thở. Không, không được mà!

Mạc Đề Chuẩn dĩ nhiên không bỏ qua vẻ mặt khó coi của nàng: "Rốt cuộc ngươi sợ hắn hay thích hắn?" Cô nương này cứ nhắc đến Vân Nhai là làm như gặp quỷ, hắn còn tưởng nàng sợ đối phương tận xương. Giờ xem ra, hình như không hẳn là vậy?

"Vậy hắn còn cầm cự được bao lâu?" Nàng còn chưa sống đủ, còn không muốn chết!

"Cầm cự được lâu lắm." Mạc Đề Chuẩn cười lạnh một tiếng, "Ngao Ngư vốn là loài rồng, sinh mệnh lực mạnh hơn yêu quái bình thường nhiều. Hắn ăn long châu rồi, bệnh tim hẳn là đỡ được phân nửa."

Vân Nhai càng mạnh hơn rồi. Lần giao thủ vừa rồi, hắn tin chắc long châu đã bị đối phương nuốt mất, nên thực lực mới tăng trưởng đến thế.

"À..." May quá, may quá, nàng khẽ thở phào. Chắc do kiếp trước bệnh tật triền miên, thấu hiểu nỗi khổ của bệnh đau, nàng đối với Vân Nhai cũng có vài phần đồng bệnh tương lân.

"Ngươi lại lo lắng cho hắn sống chết cơ đấy?" Mạc Đề Chuẩn vẻ mặt kỳ quái, "Ngươi không phải là vong quốc nô của An Hạ sao?"

"Ai bảo hắn lớn lên đẹp trai làm gì?" Nàng bịa chuyện lung tung, "Ham sắc đẹp, ghét kẻ xấu xí, chẳng phải là lẽ thường tình hay sao? Chuyện này chẳng liên quan gì đến thân phận hay lập trường của ta cả."

Mạc Đề Chuẩn vậy mà gật đầu tán đồng: "Có lý. Ta thấy mất nước di dân toàn mang hận thù, ngươi nhìn ra được điểm này cũng không dễ."

Phùng Diệu Quân chột dạ sờ mũi, hóa ra giả vờ háo sắc cũng được khen ngợi à? Nàng nghe thấy Mạc Đề Chuẩn lập tức đổi giọng: "Tiểu cô nương kiến thức nông cạn, ngươi biết hắn bao nhiêu tuổi không?"

"Không biết." Nàng đánh giá Mạc Đề Chuẩn, "Mười tám, hay mười chín gì đấy?"

Mấy chuyện đoán tuổi này nàng không bao giờ làm, dễ đắc tội người lắm. Phùng Diệu Quân còn có việc cần nhờ hắn, đành phải nói ngọt: "Ba... mươi?" Cũng đừng nói, Mạc Đề Chuẩn cạo râu đi trông như đã gột sạch cả vẻ tang thương trên mặt, trẻ ra ít nhất hai mươi tuổi, chỉ còn lại sự trầm ổn của người đàn ông trưởng thành. Hơn nữa vốn dĩ ngũ quan của hắn cũng không tệ, đường nét góc cạnh, hình dáng kiên nghị.

Hắn nhếch mép: "Cháu chắt của ta còn lớn hơn ngươi, năm nay vừa làm lễ trưởng thành."

Cháu chắt? Lúc này nàng mới thực sự kinh hãi. Tính từ Mạc Đề Chuẩn trở xuống đã là đời thứ tư, hơn nữa cháu chắt đã mãn hai mươi tuổi, nói cách khác, lão này ít nhất cũng phải bảy mươi, có khi đã đến tuổi "mạo điệt"!

Rõ ràng tuổi đã gần trăm, nhưng trông hắn bây giờ chẳng quá ba mươi.

Trong cơn kinh ngạc, nàng vẫn còn nhớ đến phép tắc: "Đại... khụ, ta nói đại nhân, vậy Vân Nhai bao nhiêu tuổi thọ?"

Mạc Đề Chuẩn rất hài lòng với vẻ ngây ra như phỗng của nàng: "Ta biết sao được, lai lịch của hắn là một bí ẩn, tuổi tác cũng vậy. Có điều tuổi thọ của nhân loại bây giờ không so được với trước kia, chúng ta cũng khó tránh khỏi." Nói đến đây, hắn khẽ thở dài.

"Trước kia, là thế nào?"

"Trước thời Hạo Lê đế quốc, linh khí nhân gian dồi dào, người ta không cần tu luyện cũng dễ dàng sống qua ba, năm trăm tuổi, dung nhan không đổi. Còn bây giờ..." hắn lắc đầu, "Như chúng ta, cũng chưa chắc sống được hai trăm năm."

Phùng Diệu Quân lại trợn tròn mắt. Sống được hai trăm năm mà vẫn giữ được dung nhan trẻ trung, thân thể khỏe mạnh, chuyện này không phải quá tuyệt vời sao? Mấy người này đòi hỏi cao quá đấy, nàng chỉ cần sống lâu thêm chút nữa, không chết yểu là mãn nguyện rồi.

"Quay lại chuyện chính." Mạc Đề Chuẩn khẽ hắng giọng, kéo đề tài lạc lối trở lại trọng điểm, "Ngươi muốn vào Biển Khói Lâu đọc sách, phải có quan hệ thân thích với ta. Dù mục đích của ngươi là gì, chắc chắn sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu ở Đại Tấn. Lợi hại được mất trong đó, ngươi đã tính toán rõ ràng chưa?"

Nàng nghiêng người về phía trước: "Đối thủ của ngươi, thế lực rất lớn?"

Hắn không hề chớp mắt: "Không nhỏ."

Đúng vậy. Kẻ thù thực sự của cự vô bá, phần lớn cũng là cự vô bá.

Nhớ lại những lời Mạc Đề Chuẩn vừa nói, đối phương có thể xúi giục cả đồ đệ thân truyền đối phó hắn, vốn dĩ không phải hạng người dễ chơi. Thế lực kia hẳn cũng nghĩ đến, lần này nếu không thể thừa lúc Mạc Đề Chuẩn bị thương mà lấy mạng hắn, sau này sẽ phải hứng chịu sự trả thù mưa rền gió dữ của Đại Quốc Sư, nên mấy ngày tới Mạc Đề Chuẩn chắc chắn sẽ không dễ sống.

Sự uất ức và lửa giận này, trở về nhất định phải trút ra. Nàng nếu theo Mạc Đề Chuẩn về nước, lập tức sẽ có chuyện hay để xem. Vào thời điểm nhạy cảm này, việc một gương mặt mới xuất hiện bên cạnh Đại Quốc Sư, hẳn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều bên.

Phùng Diệu Quân chỉ là một vong quốc nô vô quyền vô thế, liệu có chịu nổi sự chú ý đó không?

Nàng không do dự, gật đầu: "Ta muốn vào Biển Khói Lâu."

Nhìn bộ dạng của Vân Nhai như một kẻ hút thù hận, ngay cả Mạc Đề Chuẩn còn suýt bị người ta tính kế đến chết, nàng làm sao dám trông chờ Vân Nhai bình an sống đến hai trăm tuổi? Mạng của mình, nàng muốn tự mình làm chủ.

Lần này, nàng không muốn tiểu phú tức an, mà muốn nắm giữ vận mệnh của mình trong tay.

Giả sử xuất sư chưa tiệp thân đã vong, nàng cũng chấp nhận. Còn Vân Nhai, đành ủy khuất hắn chôn cùng nàng vậy.

Nàng khổ sở nghĩ, có một đại soái ca kinh thiên động địa lấy thân tuẫn táng cho mình, dù sao cũng là rất vẻ vang.

"Được." Mạc Đề Chuẩn cũng là kiệm lời. Lợi hại đã phân tích cho nàng nghe hết, hắn chưa bao giờ suy nghĩ cho người ngoài như vậy, nàng muốn nhất ý cô hành, hắn cũng không ngăn cản. Vậy chỉ còn một vấn đề cuối cùng:

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Mạc Đề Chuẩn ánh mắt sâu thẳm, "Ngươi không phải là dân di cư An Hạ bình thường." Bên cạnh nàng có hộ vệ trung thành, bản thân lại có đầu óc bình tĩnh và khả năng quyết đoán tuyệt vời. Dù trong dân gian cũng có khả năng ngọa hổ tàng long, nhưng hắn vẫn nghiêng về phía thân thế hiển hách trước đây của nàng hơn.

Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột chỉ biết đào hang, lời này không phải không có lý.

Đại Quốc Sư dĩ nhiên sẽ không mang một người có lai lịch không rõ ràng về Tấn Quốc, dù hắn không truy cứu, cũng không thể đảm bảo người khác không truy cứu. Cho nên Phùng Diệu Quân đã sớm nghĩ đến vấn đề này, lúc này liền rất tự nhiên mà mở miệng: "Đương nhiên không phải."

Dưới ánh mắt chăm chú của Mạc Đề Chuẩn, nàng nói rõ từng chữ: "Ta là Trường Nhạc công chúa." Nếu đã quyết định đến Tấn Quốc, muốn dựa dẫm vào Mạc Đề Chuẩn, vậy trước tiên phải lấy được sự tin tưởng của hắn.

Mạc Đề Chuẩn bỗng nhiên động dung, nhìn chằm chằm nàng thật lâu mới nói: "Ngày An Hạ quốc phá, vương hậu ôm con gái uống thuốc độc mà chết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play