Phó Linh Xuyên thấy vẻ mặt Phùng Diệu Quân lộ rõ sự mệt mỏi, liền lên tiếng an ủi: “Đâu đến nỗi tệ vậy. Nhờ phúc của Trường Nhạc, tốc độ quật khởi của khu Đông Nam vượt xa Tây Bộ. Như Ô Tắc Nhĩ, Mê Đà Thành thu được lợi nhuận, Yến quốc một xu cũng không vớt được.”
Trong hiệp nghị, giấy trắng mực đen ghi rõ, Yến quốc được hưởng ba thành lợi nhuận từ sáu thành thu nhập của Tây Bộ. Lúc đầu đưa điều khoản này vào, bởi vì từ khi An Hạ kiến quốc, Tây Bộ luôn phồn vinh hơn hẳn, còn phía Đông thì hoang vu, ít người lui tới. Ai ngờ đâu, núi Nhai Sơn phun trào, biến rừng rậm Xích Khảm và bình nguyên của Tân Hạ thành con đường thương mại sầm uất?
Tóm lại, “Trường Nhạc đúng là phúc tinh của Tân Hạ.”
Khóe miệng Phùng Diệu Quân hơi nhếch lên. Yến quốc không chiếm được lợi lộc gì, tâm tình nàng cũng tốt hơn một chút. Giờ nàng cũng hiểu vì sao Phó Linh Xuyên không phản đối nàng dời đô đến Ô Tắc Nhĩ: Kế hoạch này của nàng, trùng hợp tránh được hiệp nghị với Yến quốc.
“À còn nữa, Triệu Duẫn hôm qua nói với ta, hắn muốn tham gia hội đấu giá ở Mê Đà Thành.”
“Chuyện lạ.” Thập Cửu vương gia của Yến quốc có thứ trân bảo gì mà chưa từng thấy, Mê Đà Thành có báu vật gì hấp dẫn được hắn? Phùng Diệu Quân biết rõ thực lực Mê Đà Thành, quy mô và đẳng cấp đều kém xa Ốc Phù Cá Đương ngày xưa, làm sao có nhiều kỳ trân dị bảo xuất hiện, Triệu Duẫn đến đó làm gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play