Mồ hôi lạnh to như hạt đậu thi nhau túa ra trên trán Phó Linh Xuyên. Hắn vội vàng tìm một thân cây để tựa, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Vua Giao Nhân có làn da khác biệt với người thường, người ngoài chỉ thấy hắn mang vẻ mặt của kẻ vừa thoát chết trong gang tấc. Riêng Cua Linh thì nằm bẹp dí trên Cây Dưỡng Hồn, mãi lâu sau vẫn không thốt nên lời.
Ai nấy đều nghĩ "chạy trời không khỏi nắng", nào ngờ trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lại có thể nhặt được mạng trở về.
Ba cường giả nhìn nhau hồi lâu, tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực, mãi không thể bình tĩnh.
Cho đến khi Phùng Diệu Quân buông tay khỏi bảo tỷ.
"Keng!" Tiếng ngọc thạch va chạm thanh thúy, dễ nghe, lúc này mới đánh thức ba người còn lại khỏi dòng suy nghĩ riêng.
Phó Linh Xuyên trừng mắt nhìn nàng, từng chữ một: "Ngươi rốt cuộc là ai!" Vừa rồi khi bảo tỷ hạ xuống, đảo chiều hiệu lực, ánh mắt hắn đã gắt gao nhìn chằm chằm dòng chữ nhỏ ghi lạc khoản kia.
Hắn dám thề bằng đôi mắt này, phía trên rành rành viết "Trường Nhạc công chúa"!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT