Trai anh tuấn, gái dịu dàng, ở nơi hoang vắng, tiêu điều thế này lại càng thu hút sự chú ý. Nhậm Phùng Diệu Quân định lực vốn cực tốt, lúc này cũng không nhịn được dụi dụi mắt, để xác nhận mình không nhìn lầm.
Trước mắt, đám đá xanh đã bị dẹp đi, thay vào đó là một cuộn văn thư dài. Trường Nhạc công chúa lẩm nhẩm đọc gì đó, vừa đọc vừa đặt bút lên cuộn văn. Chữ nàng viết thanh tú, tinh tế, mực nước đỏ tươi như máu, nhưng lại không phải chu sa, mà còn thoang thoảng hương ngọt ngào, từ chỗ nàng thổi tới.
Kỳ lạ nhất là, mỗi khi viết xong một chữ, nét cuối cùng lại từ từ biến mất khỏi cuộn văn, khiến mặt giấy lại trở về trống trơn.
Trường Nhạc công chúa cứ như đang múa bút thành văn, bởi vì nhìn dáng vẻ cuộn văn đã viết được bốn phần năm, nhưng Phùng Diệu Quân chứng kiến, mặt giấy vẫn trắng tinh như tuyết, không hề có chữ nào.
Chữ nàng viết, đều thần ẩn cả rồi?
Phùng Diệu Quân lập tức nhớ lại cuộc đối thoại lén nghe được giữa Phó Linh Xuyên và Cua Linh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play