Nàng cảm thấy mình đã chạy ít nhất hai nén hương rồi mà con đường phía trước vẫn hun hút, sương mù mờ mịt, nhìn mãi không thấy điểm dừng.
"Có gì đó sai sai..." Phùng Diệu Quân dừng bước, nhíu mày nói: "Ta nhớ rõ ven đường có một tảng đá xanh, đã đi qua nó một lần rồi." Nàng còn đánh dấu nữa chứ, để lần sau gặp lại còn biết đường.
Bạch Bản cọ xát, phát ra âm thanh kỳ quái: "Ảo cảnh. Trong hoàn cảnh này, bày ảo cảnh dễ lắm."
Phùng Diệu Quân bực mình: "Sao không nói sớm!" Thứ nàng thiếu nhất bây giờ là thời gian.
Bạch Bản ấm ức: "Mỗi người giỏi một kiểu ảo cảnh khác nhau, ta cũng phải mất thời gian xác định đây là ảo cảnh hay là Ngao đại nhân dùng không gian thần thông chứ." Hai loại này, một ảo một thật, đều có thể kéo dài không gian vô tận, cách đối phó đương nhiên khác nhau hoàn toàn.
Phùng Diệu Quân tức muốn hộc máu: "Thấy cỏ cây ven đường xanh tốt thế kia, chẳng lẽ không biết đây là ảo cảnh?"
"... Đúng ha." Bạch Bản chợt nhận ra, bị Phùng Diệu Quân véo cho một cái đau điếng. Khói độc lợi hại đến mức ăn mòn mọi thứ, vậy mà cây cỏ ven đường vẫn xanh tươi như vậy, thật vô lý!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play