Nghe Vân Nhai kể lại việc mổ sọ Ngao Ngư để lấy long châu, Mạc Đề Chuẩn trầm ngâm rất lâu mới hỏi: "Ngươi nhìn kỹ chưa, hắn có nuốt hạt châu vào bụng không?"

"Có."

"Hạt châu đó trông như thế nào?"

"Ở xa quá, ta nhìn không rõ. Bị mưa dội cho một lúc thì mờ mờ ảo ảo, hơi giống trân châu." Nàng ngẫm nghĩ, giơ tay khoa tay múa chân, "To cỡ này."

Thứ đó nàng không chỉ thấy qua, sờ qua mà còn ăn qua nữa, nên miêu tả lại hoàn toàn khớp với những gì hắn biết. Vai Mạc Đề Chuẩn lập tức rũ xuống. Tuy mặt hắn không chút biểu cảm, Phùng Diệu Quân vẫn cảm nhận được sự chán chường tỏa ra từ hắn.

Đôi mắt hắn đờ đẫn, buột miệng hỏi: "Ngươi làm sao rời khỏi Thăng Long Đàm?"

"Ta nhảy xuống đầm mà. Thăng Long Đàm nhìn thì kín cổng cao tường, nhưng phía dưới thủy đạo lại thông với bên ngoài." Nàng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước, nên giờ nói năng không hề chớp mắt, "Mấy con cá lớn trong đầm chỉ quanh quẩn bên cái đầu rồng quái dị kia thôi, chẳng thèm để ý đến ta. Ta bơi cũng khá, nên men theo thủy đạo mà trốn ra."

Mạc Đề Chuẩn tuy thận trọng, dù sao cũng là một đại năng đi đây đi đó, trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng, đâu cần phải lội bì bõm dưới nước? Bởi vậy, hắn căn bản chưa từng hình dung được lòng hồ lại phức tạp khúc khuỷu đến mức nào. Chưa kể đến việc, cái thủy đạo dài hơn nửa dặm, tối đen như mực kia tuyệt đối không phải nơi một tiểu thư khuê các có thể sống sót mà vượt qua.

Nhưng giờ phút này, hắn đang thất thần, căn bản không nghĩ đến chuyện này, chỉ chỉ đàn kiến trên bàn: "Thề đi."

Phùng Diệu Quân lập tức đối diện với ổ kiến mặt mũi hung tợn kia mà thề: "Ta Phùng Diệu Quân xin thề trước trời đất, những lời vừa rồi ta nói với Quốc sư đều là sự thật, tuyệt không một lời gian dối. Nếu trái lời thề này, xin cho ta bị phệ tâm mà chết."

Dứt lời, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm lũ kiến.

Vừa dứt lời, lũ phệ tâm kiến liền rảo bước chân dài, điên cuồng lao về phía nàng. Lúc nãy chỉ là lính canh đứng ở ngoài tổ, lần này dốc toàn bộ lực lượng, mặt bàn đen xỉn phút chốc phủ kín, như trải lên một tấm thảm nhung đỏ thẫm.

Máu toàn thân Phùng Diệu Quân như muốn đông cứng lại!

May mắn thay, đàn kiến đi chưa được hai thước thì đột ngột dừng bước. Phùng Diệu Quân còn thấy chúng vuốt vuốt đôi râu trên đầu, rồi lười biếng rũ đầu xuống, nối đuôi nhau chui về tổ. Khi xuất kích thì nhanh như chớp giật, lúc quay về thì chậm hơn rùa bò, ủ rũ như thể biết hôm nay không có cơ hội ăn thêm bữa nào.

Đàn kiến này bị làm sao vậy? Phùng Diệu Quân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang Mạc Đề Chuẩn thì thấy hắn cũng vẻ mặt khó hiểu, lại chìm vào suy tư riêng nên không để ý nhiều.

Trong mắt hắn, mạng sống của nàng có lẽ còn kém xa một con phệ tâm kiến ấy chứ?

Nhưng dù thế nào, việc lũ kiến không xông vào người nàng đã chứng tỏ nàng không nói dối.

Thực ra, những lời nàng vừa nói với Mạc Đề Chuẩn, từng câu từng chữ đều là thật, chỉ là che giấu chuyện về hồn phách Ngao Ngư và viên long châu thứ hai mà thôi. Mạc Đề Chuẩn còn chưa từng nghĩ đến sự tồn tại của hai thứ này, làm sao có thể truy cứu chúng? Huống chi, cách nàng rời khỏi hồ sâu, đúng là "men theo thủy đạo mà trốn ra", chỉ là lúc đó nàng ôm một con cá lớn bị hồn phách Ngao Ngư nhập vào mà bơi ra ngoài.

Chỉ là một chút trò chơi chữ nhỏ nhặt, ông trời cũng không thể phán nàng nói dối được.

Sau khi nàng phát lời thề, tia hy vọng cuối cùng trong mắt Mạc Đề Chuẩn cũng tắt ngấm, hắn đứng dậy. Phùng Diệu Quân bỗng nhiên hiểu ra: "Thì ra ngươi muốn xác nhận, hạt châu có phải bị ca ca đẹp trai nuốt rồi không?"

Mạc Đề Chuẩn không phủ nhận. Hắn quyết tâm phải có được long châu, tốn bao công sức bày trận dọn sơn, ai ngờ chưa kịp dùng đã bị một cô thôn nữ phá đám. Đợi đến sáng sớm hôm sau hắn đến Thăng Long Đàm, chỉ thấy xác Ngao Ngư, còn long châu thì biến mất. Từ vết thương trên mình Ngao Ngư, hắn cơ bản đoán được ai là người đến trước. Đến khi gặp Vân Nhai ở Tụ Bình Hương, lòng hắn càng lạnh – nhưng vẫn còn một phần vạn hy vọng.

Nhỡ Vân Nhai chỉ đi ngang qua, không giết Ngao Ngư đoạt châu thì sao? Vậy Mạc Đề Chuẩn có phải vẫn còn cơ hội tìm lại chí bảo? Mang theo ý nghĩ đó, hắn mới truy đến Phùng Gia Trang, ai ngờ vòng đi vòng lại, cuối cùng Phùng Diệu Quân vẫn cho hắn câu trả lời hắn không muốn nghe nhất, nhưng lại không thể không chấp nhận.

Vân Nhai đã nuốt long châu rồi, hắn không còn cơ hội nữa.

Mạc Đề Chuẩn lẩm bẩm: "Vì sao, hắn còn phải quay lại?" Vân Nhai nuốt long châu thì coi như đại công cáo thành, vì sao còn phải đến Tụ Bình Hương, còn phải huy động người đào bới trận dọn sơn hắn chôn ở sườn đê?

Vân Nhai còn đang tìm kiếm thứ gì sao, có liên quan đến long châu không?

Phùng Diệu Quân bỗng dưng lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: "Thì ra ngươi sợ ca ca đẹp trai, không dám chọc hắn, nên mới đến tìm ta gây phiền phức!" Thấy Mạc Đề Chuẩn tập trung tinh thần, nàng có chút sợ hãi. Rốt cuộc nàng cũng chột dạ, không muốn hắn ở đây nghĩ sâu, vì thế lên tiếng ngắt lời.

Mạc Đề Chuẩn quả nhiên trừng mắt: "Ta không dám trêu chọc Vân Nhai? Ai nói cho ngươi!"

Phùng Diệu Quân cười khẩy: "Mấy hôm trước hai ngươi đều ở đây, sao ngươi không trực tiếp hỏi hắn cho rồi, lại lén lút giết đầu bếp, làm bị thương hộ vệ của ta, còn uy hiếp ta để biết rõ chân tướng?"

Mạc Đề Chuẩn tức khắc nghẹn họng.

Hắn đích xác kiêng kỵ Vân Nhai sâu sắc. Hơn nữa, dù hắn là Quốc sư uy năng cường đại, lén vào địa bàn Ngụy quốc để công khai so tài cao thấp với một cường địch như vậy cũng không phải là hành động sáng suốt, thậm chí có thể châm ngòi cho xung đột giữa hai nước.

Nhưng những mối quan hệ phức tạp này, làm sao hắn có thể nói rõ với một đứa bé mười một tuổi?

Hắn đáng sao?

Mạc Đề Chuẩn vẻ mặt chán chường: "Cần gì tốn lời với ngươi?" Vừa bước chân định rời đi, không ngờ trên đầu đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên:

"Mạc huynh đã đến quốc gia của ta làm khách, sao không báo cho Vân Nhai một tiếng? Thật là quá khách khí."

Giọng nói này lúc xa lúc gần, thoạt nghe thì gần ngay bên tai, cẩn thận nghe lại thì như vang vọng trên không trung Tụ Bình Hương.

Người nói có một giọng nói trời phú, dễ nghe, lười biếng mà lại đầy từ tính, có ma lực khiến người ta muốn nghe mãi không thôi, theo cách nói của Phùng Diệu Quân, là lỗ tai cũng phải mang thai. Bất quá hiện tại, cả nàng và Mạc Đề Chuẩn đều giật thót trong lòng.

Thanh âm của Vân Nhai rất đặc biệt, nàng đã nghe một lần ở huyện nha thì sẽ không bao giờ quên được. Bất kể Vân Nhai xuất hiện vào thời điểm nào, đều sẽ tác động đến thần kinh mẫn cảm của nàng. Mạc Đề Chuẩn lại kinh hãi vì cường địch này rõ ràng đã rời khỏi huyện nha, đột nhiên lại giết một cú hồi mã thương, bắt gọn hắn.

Là cố ý làm vậy?

Mạc Đề Chuẩn hắc hắc hai tiếng, bước đi ra ngoài.

Hắn không muốn xung đột trực diện với Vân Nhai, nhưng đối phương đã tìm đến tận đầu hắn rồi, hắn cũng không hề sợ hãi!

Mạc Đề Chuẩn vừa đi, Phùng Diệu Quân trong sân lập tức thở phào một hơi dài, ngã ngồi xuống đất, chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm.

Chim sẻ trước mặt diều hâu thì tâm thái thế nào, nàng vừa rồi trước mặt Mạc Đề Chuẩn chính là tâm thái như vậy. Trước loại đại Boss này, nàng muốn sống chưa chắc đã sống được, muốn chết cũng chưa chắc đã chết được, chỉ có thể dốc toàn bộ tâm thần mà ứng phó, lại phải cẩn thận không lộ dấu vết.

Hôm nay là Miêu Quân đồng hành cùng đại gia ngày thứ 21, cách ngày Quốc sư đại nhân xuất giá còn 11 ngày nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play