Vân Nhai dõi theo ngón tay nàng, quả nhiên trên chiếc giá ủ ấm có một cái nồi nhỏ, nắp nồi bị bọt khí sủi tăm đẩy lên, hương sữa thơm ngào ngạt lan tỏa, nghe thôi đã thấy ấm lòng trong mùa đông giá rét.
Nhìn lại gương mặt nàng tươi cười như trăng non, cùng hàm răng trắng muốt lộ ra, lửa giận trong lòng hắn dịu đi phần nào, lạnh lùng "Ừ" một tiếng.
Phùng Diệu Quân vừa nãy túm lấy áo khoác chạy tới, lúc này lại ân cần khoác nó lên cho hắn: "Bên ngoài lạnh quá, công tử có bị cóng không?"
"Cô nói xem?" Hắn nắm lấy cổ tay nàng, quả nhiên lòng bàn tay nàng lạnh buốt.
Hắn vốn dĩ thân nhiệt cao hơn người thường, giờ lại lạnh như vậy, chắc chắn là bị nhiễm lạnh rồi. Nghĩ cũng chẳng lạ, bên ngoài trời âm mười mấy độ, lại thêm hắn cố ý thi pháp đóng băng dòng sông, nhiệt độ dưới nước chắc chắn phải thấp đến mức nào! Người tu hành khác có lẽ không sao, nhưng thân thể Vân Nhai khi tốt khi xấu, không giống người thường. Phùng Diệu Quân giật mình kinh hãi: "Ta đi thêm than!"
Nàng định quay người đi lấy than ở góc lều, Vân Nhai lại không buông tay, kéo nàng vào lòng: "Không cần, mượn chút hơi ấm của cô."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play