Trời đông giá rét, dù trong phòng đốt than, cũng chẳng thể gọi là ấm áp. Rốt cuộc hắn phải đau đến mức nào mới đổ mồ hôi đầm đìa thế này? Lại còn không hề r*n rỉ một tiếng.
Nàng vội vàng lấy nước ấm lau người cho hắn, lúc này dù có nhìn thấy tám múi cơ bụng của hắn, nàng cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ ngợi lung tung: "Bệnh tim của ngài là bẩm sinh sao?" Nếu là bệnh di truyền, thật khó chữa trị.
Hắn khẽ khép mắt, môi dần có chút huyết sắc: "Không, là do người gây ra." Hắn đưa tay chỉ vào ngực: "Một đao đó gần như chẻ đôi trái tim ta."
Phùng Diệu Quân nghe mà ngực lạnh toát, sống lưng cũng thấy ớn lạnh. Năm đó người nọ mà tàn nhẫn thêm chút nữa thì tốt rồi, nếu trên đời này không có Vân Nhai, thì đâu đến lượt nàng hôm nay phải lo lắng thấp thỏm thế này.
Nhịp tim của hắn chậm đến đáng sợ. Thảo nào, mỗi lần nàng bôi thuốc cho hắn, bận đến mấy cũng chưa chắc cảm nhận được tim hắn đập một lần. Trước kia nàng cứ nghĩ bậc đại năng khí tức dài lâu, nhịp tim cũng chậm hơn người thường, nhưng xem ra tình hình của hắn không đơn giản như vậy: "Người này... bản lĩnh chắc hẳn rất lớn."
Quốc sư là bậc kiệt xuất trong giới tu hành, sinh mệnh lực dồi dào, so với yêu thú mạnh nhất cũng không hề kém cạnh. Vết thương thường thì dưỡng vài ngày là khỏi, đừng nói là bị trọng thương, vận dụng bí thuật hai mươi canh giờ cũng khôi phục như ban đầu. Vậy mà bệnh tim của Vân Nhai mãi không khỏi, vậy kẻ đã đả thương hắn năm xưa lợi hại đến mức nào?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT