Chỉ một lát sau, hai bát thức ăn đã được bưng lên, bát nào bát nấy đều to đùng. Bát tào phớ của Phùng Diệu Quân là tào phớ bột, trước lót một lớp tào phớ mềm mịn, phủ lên trên là lớp bún, rồi xếp một tầng topping chỉnh tề. Nào thịt băm, nào măng thái sợi, tất cả đều được kho đến thơm lừng, chan thêm nước kho đậm đà, húp một ngụm thì thấy vị mềm mại và sảng khoái quả là sinh ra để dành cho nhau. Chưa kể còn có chút cay cay ấm bụng, xua tan cái lạnh và ẩm ướt.
Phải công nhận, món này ngon thật. Phùng Diệu Quân đã gần mười ngày chưa được nếm mỹ vị trần gian, liền nhanh tay xử lý hết bát trong chớp mắt, còn gọi với ra phía mập mạp chủ quán: "Thêm topping, thêm canh!"
Bát tào phớ ngọt của Vân Nhai thì chỉ có vài sợi đường đỏ, thanh thanh bạch bạch. Nhìn hắn ăn ngon lành, cứ như thể trong cái bát sành thô kia là cao lương mỹ vị gì vậy.
Xung quanh toàn người là người, có người mặc áo vá, cũng có kẻ phong trần mệt mỏi trong bộ sa tanh. Cô nghe được cách hai bàn, ba gã thương nhân đang thở dài thườn thượt: "Nhai Sơn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, sang năm đầu xuân còn hàng hóa gì mà đưa đến Tháp Cát Thành nữa. Thế này thì biết làm sao đây, ta đặt cọc mất ba thành rồi."
Một người khác nhai viên đậu phộng, nói: "Thu Bình huynh, huynh mới chỉ mất tiền hàng thôi. Nhà kho của Lý gia còn thảm hơn, đoàn xe hai trăm người, giờ hàng hóa lẫn người đều mắc kẹt ở Nhai Sơn hết rồi. Mất tiền hàng thì thôi, họ còn phải lo tiền mai táng nữa, đúng là một khoản lớn. Mấy hôm nay người nhà kéo đến khóc lóc om sòm, ta thấy mặt Lý gia ai oán như sắp thắt cổ đến nơi."
"Chẳng phải sao?" Người thương nhân lúc nãy lại thở dài, "Núi lửa nói phun là phun, chẳng có tí dấu hiệu báo trước nào. Chín thành khu vực Nhai Sơn bị phá hủy, sau này ta buôn bán qua Tấn Quốc kiểu gì đây? Bao nhiêu người không có gì ăn, gì uống nữa?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT