Vẫn còn một chiêu bài để ép người ta phải khởi tố. Chỉ cần ở nơi này, với thân phận của mình, gã thư sinh áo xanh luôn cảm thấy mình có cơ hội mở mang tầm mắt.

Người hương dân kia lớn tiếng xin tha, nhưng cỗ xe ngựa đã lộc cộc lăn bánh, chỉ có giọng của gã thư sinh áo xanh vọng ra: “Lôi đến ven đường, dùng hình xong rồi thì đưa đến y quán. À phải, ra tay nhẹ thôi, còn phải giữ hắn lại để thẩm vấn ở công đường.”

Dân liều lĩnh mà dễ dàng lùi bước như vậy, chứng tỏ quyết tâm báo thù cho mẹ không kiên định, phần lớn chỉ muốn kiếm chút lợi lộc.

Cái gọi là dư đảng An Hạ Quốc, à.

Nếu là ngày thường, hắn cũng chẳng đời nào để người ta lợi dụng như vậy, nhưng vị khách quý trước mắt hình như rất hứng thú.

Vậy hắn cũng chỉ có thể hầu hạ đến cùng.

Tri huyện nhận được vụ án của bà Vương, hai ngày sau tin tức khai thẩm truyền đến thì người nhà họ Phùng đang ăn cơm. Từ thị nghe tin, đầu ngón tay run lên, bát cơm suýt rơi xuống đất: “Nực cười!”

Phùng Diệu Quân gắp thức ăn, khẽ chặn bát cơm của bà: “Nước đến thì đất ngăn.” Giọng nói trấn định, nhưng trong lòng lại hơi chùng xuống. Nàng vốn tưởng Triệu Đại Triệu cùng lắm là vòi thêm vài lần tiền, ai ngờ hắn lại trực tiếp vượt mặt quê nhà, kiện lên huyện nha. Một thằng lưu manh lấy đâu ra dũng khí và bản lĩnh như vậy?

Điều kỳ quái nhất là, chỉ xét về chứng cứ thì vụ án này căn bản không thể đứng vững, đám người ở huyện nha đâu phải ăn no rửng mỡ, sao lại nhận khai thẩm?

Người đưa tin là do Sắc Phụ ở quê phái tới, sau khi nhận của Từ thị hai lượng bạc vụn bèn hạ giọng nói: “Tôi nghe nói có vị quý nhân đi qua chỗ tri huyện, Triệu Đại Triệu đón đường chặn xe, tự chịu hai mươi roi, bấy giờ mới kiện được.”

Lời này chứa đựng rất nhiều thông tin, kéo theo những nỗi băn khoăn lớn hơn. Từ thị ngơ ngẩn hỏi: “Vị quý nhân nào?” Cái chốn nhỏ bé này của họ, có một vị đại quan đến thôi đã là chuyện kinh thiên động địa rồi. Triệu Đại Triệu đi cầu viện còn phải chịu đòn trước, thân phận đối phương tôn sùng đến mức nào?

Người ta nguyện ý vì Triệu Đại Triệu "giải oan", điều này khiến lòng bà tràn ngập bất an.

“Không biết, chúng tôi đều không rõ, chỉ nghe nói thân phận tôn quý lắm.”

Tiễn người đưa tin đi rồi, Từ thị mới chậm rãi ngồi trở lại ghế. Dù bà không biết hung thủ giết bà Vương chính là người của Phùng Diệu Quân, nhưng bà hiểu rõ thân phận thực sự của con gái nuôi. Lúc này, những phỏng đoán ẩn hiện trong lòng càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi của bà.

Bà không kìm được phân phó thị nữ: “Gọi Bồng Bái đến đây!”

Nhưng lời còn chưa dứt, Phùng Diệu Quân đã túm lấy tay áo bà nói: “Bồng Bái ra ngoài làm việc rồi, ngày mai chiều mới về. Cây ngay không sợ chết đứng, mẹ sợ gì?”

Từ thị cúi đầu, thấy con gái nuôi có đôi mắt sáng trong như suối biếc, ngầm nghĩ con bé còn nhỏ, Bồng Bái giết người cũng sẽ không nói cho nó biết. Người này là thị vệ bên cạnh công chúa, chẳng việc gì phải nể mặt bà Từ thị, cũng không nghe bà điều khiển. Bà chất vấn, chưa chắc hắn đã chịu nói.

Phùng Diệu Quân cong khóe miệng: “Dù sao chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta, huyện lệnh lão gia thẩm thế nào cũng không thể khép tội chúng ta, mẹ đừng sợ!” Nàng và Bồng Bái đều không muốn Từ thị biết nguyên nhân cái chết của bà Vương, để khỏi bị hớ hênh khi dò hỏi, khiến người khác nghi ngờ.

Nàng tin chắc nụ cười của mình rất có sức thuyết phục. Từ thị nhìn con gái nuôi, lòng dần bình tĩnh lại, cũng biết mình không nên truy hỏi nữa. Lúc này, bà chợt thấy kỳ quái: Gặp phải chuyện thế này, không phải con gái nuôi phải sợ đến khóc lóc thảm thiết hay sao, sao ngược lại thành ra con bé tươi cười an ủi bà, người làm chủ gia đình?

"Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến huyện nha."

Trong mười thôn, Tụ Bình thôn là gần huyện nha nhất. Nhà họ Phùng ở vị trí tốt, từ đây cưỡi ngựa đi, chỉ mất ba canh giờ.

Hai ngày sau, huyện nha khai thẩm vụ án bà Vương chết đuối.

Nguyên đơn là con trai bà Vương, Triệu Đại Triệu. Hắn vốn đã gầy gò, sau khi ăn hai mươi roi thì thân hình xiêu vẹo, nom như gió thổi là ngã, mặt cũng trắng bệch như người chết. Phùng Diệu Quân chăm chú nhìn hắn, thầm thấy kỳ quái.

Loại lưu manh này nom là hạng tham sống sợ chết, từ đầu đến cuối chỉ muốn có tiền thôi chứ? Nếu không thành công báo thù, sao hắn chịu ăn hai mươi roi để đi kiện?

Là nàng nhìn lầm người này, hay là trong đó còn có ẩn tình?

Triệu Đại Triệu vừa lên đã quỳ xuống trước công đường, trước kể lể hai mẹ con nương tựa vào nhau vất vả thế nào, sau đó thêm mắm dặm muối kể lại những gì bà Vương gặp phải ở trang trại nhà họ Phùng, cuối cùng nói: “Phùng tiểu thư nghe chuyện về An Hạ Quốc thì nổi trận lôi đình, xô đẩy mẹ tôi, rồi chẳng bao lâu sau thì hối hận, giết mẹ tôi để bịt miệng!”

Từ thị đứng bên tức giận cười lạnh liên tục: “Ăn nói hàm hồ, con gái tôi mới bao nhiêu tuổi mà giết người…?”

Huyện lệnh họ Hứa, liếc bà một cái, giọng cảnh cáo: “Chưa đến lượt ngươi nói.” Quay sang Triệu Đại Triệu, ông ta nói: “Dù cô ta có đánh mắng Vương thị, cũng đâu có lý do gì để giết người diệt khẩu?” Vụ án mà chứng cứ rõ ràng không đủ thế này, nếu không dính đến mấy chữ "dư nghiệt An Hạ", lại có quý nhân bày mưu tính kế, ngày thường ông ta thèm để ý sao?

Triệu Đại Triệu cắn răng, cố nén cơn đau rát ở sau lưng. Hai ngày rồi, vết roi trên lưng vẫn còn hằn rõ: “Vậy phải nghe xem sau khi đẩy ngã mẹ tôi, cô ta còn nói gì. Thím Ngô giúp việc ở bếp nghe rõ mồn một, về kể lại cho tôi, tôi mới, mới biết nhà họ Phùng này là dư đảng An Hạ Quốc, Phùng tiểu thư nghe mẹ tôi bàn tán nên mới cuồng bạo như vậy!”

Ánh mắt Phùng Diệu Quân khẽ ngưng lại. Còn có người thứ hai nghe được cuộc đối thoại giữa nguyên chủ và bà Vương?

Đoạn này không có trong hồ sơ, Hứa huyện lệnh nhíu mày: “Ngô thị đâu, bước lên đây. Ngươi nghe được hai người kia nói chuyện như thế nào?”

Lập tức có một người phụ nữ da ngăm đen bước vào giữa công đường hành lễ, rồi nói: “Trong sân có trồng một cây ngọc lan rất cao lớn, cành lá vươn đến trên lầu. Phùng phu nhân muốn ăn hoa bí chiên bột, tôi trèo lên lầu hai hái hoa, vừa hái được mấy bông thì ai ngờ ở dưới lại xảy ra tranh cãi. Tôi trốn ở trên lầu, trước hết nghe thấy tiếng uỵch một cái, bà Vương kêu ái da, sau đó Phùng tiểu thư hung tợn nói…”

Phùng Diệu Quân tức giận lên tiếng, mang theo giọng sắc nhọn đặc trưng của một cô bé, cắt ngang lời bà ta: “Lúc ấy mọi người đều thấy tôi, có ai thấy thím đâu. Thím bảo thím ở trên lầu hai, có ai nhìn thấy không? Sao thím không bảo thím bay trên trời, tai thính mắt tinh cái gì cũng nghe thấy?”

Nàng nói nhanh như pháo rang, vừa dứt lời, đám dân chúng bên ngoài đều bật cười. Hứa huyện lệnh trừng mắt, trách mắng: “Câm miệng! Từ thị, quản cho tốt cái miệng con gái ngươi!”

Phùng Diệu Quân rụt vào lòng mẹ nuôi, bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ủy khuất, nhưng đáy mắt lại có ánh sáng nhạt lưu chuyển. Trẻ con thì có đặc quyền của trẻ con, nàng ngây thơ nói một câu như vậy, huyện lệnh cũng không muốn phạt nàng như phạt người lớn. Nhưng nàng nghĩ, những lời cần nói mọi người đều đã nghe thấy rồi.

Thím Ngô vội vàng biện bạch: “Phùng tiểu thư nói những lời ghê gớm lắm, tôi không dám xuống xem. Sau đó Phùng tiểu thư khóc lóc chạy ra, tôi cũng lén xuống lầu, không dám cho ai biết.”

Quả nhiên, Hứa huyện lệnh thở phào nhẹ nhõm: “Cô ta nói gì?”

“Phùng tiểu thư nói…”

Phùng Diệu Quân vùi đầu vào lòng mẹ nuôi, tròng mắt đảo liên tục, đang định nghĩ cách đánh lạc hướng lần nữa, thì bỗng nhiên có người giành trước nàng một bước.

“Khoan đã!”

Giọng nói này nghe không lớn tuổi, nhưng lại có vẻ uy nghiêm nhàn nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play