"Ta không giúp ngài." Giọng An Tây Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề thân thiện: "Thuốc ta bào chế cần khuôn mặt của ngài để thử nghiệm, cho nên ngài phải sống cho tốt. Bổn huyện chủ còn đang chờ xem kết quả đấy."
Nam Cung Cẩm sững sờ một lúc lâu không phản ứng lại, hắn ngơ ngác nhìn An Tây Nguyệt, cuối cùng mới nói: "Thì ra ta vẫn còn giá trị lợi dụng, không hoàn toàn là một phế nhân."
An Tây Nguyệt ra khỏi chủ điện, Tiểu Thập cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng: "Thế tử phi thật sự dám lấy mặt Lục hoàng tử ra làm thí nghiệm sao? Không sợ bị chém đầu à?"
An Tây Nguyệt liếc nhìn Tiểu Thập. Tiểu Thập lớn hơn nàng hai tuổi, đôi mắt trong veo không một gợn tạp chất. Nàng thật không hiểu một cô nương như vậy làm sao lại luyện được một thân võ nghệ siêu phàm.
An Tĩnh của kiếp trước không có võ nghệ cao cường như nàng.
"Đại tiểu thư vì chữa trị khuôn mặt cho Lục hoàng tử mà đã hao tổn biết bao tâm sức, làm sao có thể lấy ngài ấy ra làm thí nghiệm được. Nếu thí nghiệm thất bại, An phủ còn có mấy chục mạng người đó." Khương Sương giải thích.
Khương Sương lại nói thêm: "Lục hoàng tử một lòng muốn chết, bây giờ mới hai mươi tuổi đã mất tất cả. Là đại tiểu thư đã tốn công sức, Lục hoàng tử mới ngoan ngoãn uống thuốc chữa bệnh. Đại tiểu thư nói vậy chẳng qua là muốn khích lệ Lục hoàng tử sống tiếp mà thôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play