Lập tức, mọi người đều liếc nhìn bàn thức ăn ngon lành, trông quả thực rất hấp dẫn, nhưng không giống dược thiện, vì sao không có dược liệu?
Đại tiểu thư này chẳng lẽ coi mọi người là kẻ ngốc, tìm một cái cớ như vậy sao? Thấy ánh mắt lão phu nhân lạnh lùng nghiêm nghị, không ai dám lên tiếng.
An Tây Nguyệt ngước mắt lên, trong mắt đầy vẻ đau lòng, nhưng dáng người vẫn ngạo nghễ, cao quý lạ thường, khiến lão phu nhân có chút động lòng. Nàng trầm ổn nói tiếp:
"Hôm qua, tổ mẫu không được khoẻ, cháu gái nhìn mà đau lòng. Mọi người đều cho rằng tổ mẫu không muốn ăn là chuyện nhỏ, đói rồi tự nhiên sẽ muốn ăn. Nhưng cháu gái đã bắt mạch cho tổ mẫu, tích thực thành bệnh sẽ biến thành bệnh nặng. Vì vậy, cháu gái đã xoa bóp tiêu thực cho tổ mẫu. Cháu gái nghĩ hôm nay tổ mẫu chắc chắn sẽ tỉnh sớm, nên đã sai Phùng ma ma làm dược thiện theo y thư. Thịt cá dinh dưỡng phong phú, lại là món thanh đạm nhất. Tổ mẫu mấy ngày không ăn, cơ thể suy nhược, nếu không dùng chút đồ mặn để bổ sung thể lực, sức khoẻ sẽ ngày càng kém đi. Vì vậy, Nguyệt nhi đã tự ý quyết định, vì sức khoẻ của tổ mẫu mà đành phải phạm vào điều cấm kỵ của người."
Giọng An Tây Nguyệt mềm mại nhưng rành rọt, từng chữ như gõ vào lòng lão phu nhân.
Lập tức, sắc mặt lão phu nhân cũng dịu đi rất nhiều, trong mắt thoáng vẻ cảm thán. Sức khoẻ bà không tốt, nhưng chỉ có đứa cháu gái lớn này thật lòng quan tâm đến bà.
Lão phu nhân liếc nhìn An Tây Lâm dịu dàng đoan trang, ngay cả Lâm nha đầu ngày ngày theo bà tụng kinh lễ Phật cũng chưa từng hỏi han một câu. Điều này khiến lão phu nhân vô cùng nghi ngờ tấm lòng của nàng ta đối với mình rốt cuộc có bao nhiêu phần thật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play