Qua tấm rèm xe, An Tây Nguyệt cũng thấy tình hình phía trước rất tồi tệ. Cứ chen chúc thế này, e rằng sẽ làm lỡ giờ lành của tân nương.
"Chuyện này có gì khó đâu. Bây giờ đại tỷ đã là thế tử phi, Dự Vương phi còn có thể thuận lợi đi qua, với thân phận của đại tỷ tự nhiên cũng có thể." An Tây Lâm âm hiểm đề nghị.
An Tây Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn An Tây Lâm. Đề nghị này của nàng ta nghe thì hay, nhưng thực chất là một cái bẫy. Nếu nàng thật sự làm vậy, e rằng ngay lập tức sẽ bị đồn là kiêu ngạo, ngang ngược, không coi ai ra gì. Ở đây, ai mà không phải là người có thân phận cao quý, đâu đến lượt nàng làm càn.
"Ngươi không muốn mất mặt thì câm miệng lại cho ta." An Tây Nguyệt lạnh giọng quát: "Nếu không, ta không ngại để tam muội bị đuổi về phủ với lý do ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng."
An Tây Lâm nén giận suốt cả chặng đường. Hôm nay là một cơ hội để thể hiện, nàng ta sợ An Tây Nguyệt sẽ thật sự đuổi mình về phủ. Với sự tàn nhẫn của An Tây Nguyệt, nàng ta tin rằng chuyện này nàng có thể làm được.
"Đi báo cho nhị phu nhân và tam phu nhân bảo xe của họ lùi lại, đừng đi về phía trước nữa, lùi đến chỗ ít người hơn để tránh cản đường." An Tây Nguyệt nhìn tình hình, thấy rằng trong chốc lát cũng không vào được, chi bằng đợi đoàn rước dâu của chú rể vào phủ công chúa rồi họ hãy vào.
Khương Sương nhận lệnh, vội vàng đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play