Nam Cung Nguyên Dập nghe vậy không những không tức giận, mà còn cung kính hành lễ với Ngọc thị:
"Lão phu nhân dạy phải, cho nên ta gặp được tiểu Nguyệt nhi chính là duyên phận trời ban. Dù thế nào ta cũng sẽ không từ bỏ. Cuộc gặp gỡ của chúng ta đã định sẵn duyên phận cả đời, vì vậy xin lão phu nhân hãy tin tưởng chúng ta."
Nam Cung Nguyên Dập nói xong, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp dài tinh xảo, ánh mắt sâu thẳm nhưng lại sáng như những vì sao trên bầu trời đêm. Hắn tự tay đưa cho An Tây Nguyệt:
"Đây là món quà ta tặng cho nàng hôm nay, mở ra xem đi."
An Tây Nguyệt vẫn còn đang chìm trong những lời hắn vừa nói. Hắn nói "chúng ta", chứ không phải "ta".
Nàng chưa bao giờ tưởng tượng được Nam Cung Nguyên Dập sẽ nói những lời này trước mặt bao nhiêu người. Mọi u ám trong lòng lập tức tan biến. Nàng ngẩn ngơ nhận lấy, như thể những lời đồn thổi xung quanh không thể ảnh hưởng đến nàng. Ngón tay thon dài như ngọc, nàng nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra. Trên tấm gấm đỏ rực là một que tre, như thể đó là báu vật quý giá nhất của hắn.
An Tây Nguyệt kinh ngạc đến trợn tròn mắt:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT