An Ngọc Tiêu cảm thấy có chút buồn cười. Mỗi ngày đều có người mắng hắn sủng thiếp diệt thê, mỗi ngày đều có người chỉ trỏ, bàn tán về hắn, vậy mà hắn cũng chẳng thấy sao cả, dù sao thì mặt mũi hắn cũng đã mất hết từ lâu.
Rõ ràng Hoàng đế cũng không ưa hắn, nhưng lại tăng bổng lộc cho hắn. Không biết Hoàng thượng có ý gì, An Ngọc Tiêu cảm thấy cả người khó chịu.
"Nếu đón được Lạc nhi về, nhi tử nguyện từ quan về quê, từ bỏ tước vị Hầu gia này."
Đột nhiên, trong mắt An Ngọc Tiêu như có ngọn lửa bùng cháy. Hắn đã bị tước vị Hầu phủ này liên lụy bao năm. Nếu năm xưa hắn tiếp tục thi cử, ít nhất cũng đỗ tiến sĩ, đường đường chính chính làm quan vì dân, cũng không đến nỗi bị Lâm phủ thu nhận làm môn sinh, rồi gặp phải Lâm Uyển, bị ả ta tính kế.
Lão phu nhân lúc này mới có chút vui mừng:
"May mà con chưa quên gia pháp của tổ tông An thị."
"Đi đi, đã bắt nạt con gái nhà người ta thì tự nhiên phải chịu chút khổ cực. Ta già rồi, không giúp được con. Nếu có thể uống được chén trà mà con dâu kính, ta cũng có thể nhắm mắt xuôi tay đi gặp cha con rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT