Lão phu nhân ôm bụng, bật cười khúc khích, chỉ vào trán An Tây Nguyệt, hiền từ nói:
"Lấy không khí đi kể công, con không sợ Hoàng thượng chém đầu con à?"
"Con bé này, để tổ mẫu nói con thế nào cho phải. Con đến Tĩnh Nhã Hiên cãi nhau với con bé Lâm nhi làm gì? Biết rõ không có chứng cứ, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, vậy mà con vẫn đến gây sự. Chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ nói đại tiểu thư An phủ không ưa thứ muội, lại mang tiếng hung hãn, đanh đá, sau này con còn tìm nhà chồng thế nào được." Lão phu nhân khuyên nhủ.
"Tổ mẫu chắc là muốn gả Nguyệt nhi đi thật nhanh phải không ạ? Chắc chắn là không thương Nguyệt nhi, muốn đuổi Nguyệt nhi đi." An Tây Nguyệt giả vờ giận dỗi.
Lão phu nhân vội vàng kéo tay An Tây Nguyệt. Đám cháu trai cháu gái này, bà không nỡ xa đứa nào cả. Nhưng thân là nữ nhi, sớm muộn gì cũng phải xuất giá. Bà cũng không sống được bao lâu nữa, chỉ mong tìm cho chúng một tấm chồng tốt, sống hòa thuận, hạnh phúc cả đời, để khi xuống suối vàng cũng có thể ăn nói với lão thái gia.
"Tổ mẫu, sính lễ của nhị muội muội được cất giữ cẩn thận trong kho, sao có thể mất được? Con đã đến kho xem rồi, những món đáng giá vài đồng đều không thấy đâu, nhưng những món lớn, có giá trị hơn thì vẫn còn nguyên. Nếu An phủ chúng ta thật sự có trộm, tại sao chúng không lấy hết những thứ quý giá mà lại chỉ lấy những món trang sức vàng bạc không mấy giá trị?" An Tây Nguyệt thắc mắc.
"Haiz, trước kia đều do Lâm Uyển quản lý, giờ nó chết rồi, biết tìm ai mà đòi. Cứ để nhà họ Vương làm loạn, người đuối lý vẫn là chúng ta. Mụ đàn bà nhà họ Vương đó không biết sẽ nói ra những lời khó nghe gì nữa. Thôi thì lấy bạc đuổi người đi cho yên tĩnh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play