An Tây Nguyệt liếc nhìn lão phu nhân, cảm thấy bà tiều tụy hơn hẳn ngày thường, hốc mắt trũng sâu, trông già đi rất nhiều. Nàng định bước vào trong thì đột nhiên dừng lại, nghiêng người nói:
"Tổ mẫu, cảm ơn người."
An Tây Nguyệt thay An Tây Tú nói lời cảm ơn. Lẽ ra, An Tây Tú phải tự mình vực dậy tinh thần để đến tạ ơn tổ mẫu, nhưng An Tây Nguyệt lại nhớ đến kiếp trước. Tổ mẫu cũng đã từng hết lời khuyên nhủ nàng như vậy, nhưng cuối cùng nàng không nghe, để rồi từ đó về sau, tổ mẫu không bao giờ gặp lại nàng nữa. Nàng thật là vô tâm, đến khi làm Hoàng hậu cũng chưa từng một lần xuất cung về thăm lão phu nhân.
Đến kiếp này, nàng mới thực sự hiểu ra. Nhìn những gì lão phu nhân đã làm, những gì bà đã lo lắng cho mấy đứa cháu gái, nàng mới nhận ra điều mình nên nói nhất chính là "Xin lỗi."
Ngọc thị nhìn tấm lưng thẳng tắp của An Tây Nguyệt, mỉm cười hiền từ:
"Đi đi, vào khuyên giải nó."
An Tây Nguyệt liếc nhìn An Tây Lâm đang đứng sau lưng lão phu nhân với vẻ khúm núm, trong lòng cảm thấy bất an. Từ khi trở về, An Tây Lâm tỏ ra quá ngoan ngoãn. An Tây Nguyệt không tin nàng ta sẽ thay đổi. Nàng ta đi báo tin cho nhà họ Vương, chẳng phải là muốn gây náo loạn, khiến An phủ không yên sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play