Sau trận náo loạn, cả Thừa tướng phủ chìm vào yên lặng. Người các phòng đều sợ hãi, vội vã trở về viện của mình. Lão đạo sĩ cũng nhanh chóng dẫn theo đồ đệ thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi Lâm phủ.
Quan tài băng của Lâm Kỷ được dời từ tiền viện vào đại sảnh. Vương thị tức đến phát bệnh, được ma ma dìu về viện riêng. Vừa về đến nơi, bà liền nổi trận lôi đình:
"Hay cho một Lâm Hổ nhà ngươi! Nếu năm đó không phải Vương gia chúng ta bỏ ra không biết bao nhiêu tiền của để lót đường cho hắn, liệu hắn có ngồi được lên cái ghế Thừa tướng này không?"
"Lão phu nhân, người đừng tức giận mà hại thân. Bao nhiêu năm nay chẳng phải đều đã qua rồi sao."
Tiếu ma ma vội vàng thu dọn những mảnh vỡ trên sàn, khuyên giải:
"Chúng ta đều là những người gần đất xa trời cả rồi, còn tức giận làm gì nữa."
"Hừ, phải, chúng ta đều không còn trẻ, ta còn tức giận làm gì. Ta chỉ mong lão già không chết đó có ngày chết dí trong đám ôn nhu hương của lão, đến lúc đó ta mới tạ ơn trời đất."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT