Nàng sờ tay xuống vệt máu, đôi mắt ngập tràn kinh hoàng:
"Máu. . . máu. . . Con của ta. . . Nó là con của chúng ta mà! Sao người nỡ nhẫn tâm giết chết con của chúng ta? Đồng Giai Nhu chết rồi, bổn cung không hại nàng, không hề hại nàng!"
Đôi mày đẹp như tranh vẽ của An Tây Nguyệt giờ đây đẫm lệ. Nàng cảm nhận được sinh linh bé bỏng đang dần rời xa mình, khi nàng còn chưa kịp nhìn mặt con.
Ánh mắt An Tây Nguyệt trống rỗng và tuyệt vọng. Nàng lê tấm thân bê bết máu, quỳ xuống trước mặt Nam Cung Hạo:
"Hoàng thượng, cầu xin người hãy cứu con của chúng ta. Nó còn chưa chào đời, thần thiếp còn chưa biết mặt mũi nó ra sao, cầu xin người hãy cứu nó."
Nam Cung Hạo phớt lờ lời cầu xin thảm thiết của An Tây Nguyệt, lại tàn nhẫn tung thêm một cước đá văng nàng ra xa. Ánh mắt hắn như một lưỡi dao sắc lẹm, khoét sâu vào tim nàng:
"Trẫm không cần một con tiện tỳ như ngươi làm Hoàng hậu. Đứa con của ngươi chỉ khiến trẫm thấy ghê tởm."
"Đem Bảo Thiền lên đây."
Ngay lập tức, Bảo Thiền khúm núm bước vào. Nhìn thấy Hoàng hậu nương nương thảm hại trên mặt đất, ả ta liền khóc rống lên:
"Nương nương, người chảy nhiều máu quá! An Thanh và An Tĩnh đều chết cả rồi. Nương nương, Hoàng thượng đã biết chuyện rồi, chuyện người tư thông với Nguyên thế tử không thể giấu được nữa."
An Tây Nguyệt kinh hãi tột độ. Nàng tư thông với Nguyên thế tử từ khi nào? Nàng đẩy mạnh Bảo Thiền ra, trừng mắt giận dữ:
"Bổn cung không hề tư thông với Nguyên thế tử! Bảo Thiền, bổn cung đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại vu hãm bổn cung?"
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng An Tây Nguyệt. Nàng đã bị nhốt ở đây hơn một tháng, chỉ gặp duy nhất An Tây Lâm. Nàng đã cố gắng kêu cứu, nhưng đáp lại chỉ là không khí lạnh lẽo đến rợn người. Sau một tháng đằng đẵng chịu đựng, đây là kết quả mà nàng nhận được.
Nàng cố nhớ lại, rốt cuộc mình đã bị nhốt ở đây như thế nào. Cuối cùng, nàng nhớ ra mình đã uống một bát thuốc an thai do Bảo Thiền đưa, sau đó thì bất tỉnh. . .
"Bảo Thiền, là ngươi."
An Tây Nguyệt bừng tỉnh.
"Đại tiểu thư, người nhận tội đi."
Bảo Thiền liên tục dập đầu.
Hay cho một bằng chứng xác thực! Nha hoàn thân cận nhất chính là bằng chứng tốt nhất, khiến nàng không thể nào chối cãi.
"Lâm cô nương. . . à không, Hoàng hậu nương nương nhân từ, chắc chắn sẽ thay Đại tiểu thư cầu xin. Hoàng hậu nương nương đã sắp xếp cả rồi, sẽ phế truất tiểu thư làm thứ dân, để người mai danh ẩn tích. . ."
An Tây Nguyệt giận dữ siết chặt cổ tay Bảo Thiền, bàn tay dính đầy máu tươi. Nàng vừa hận vừa thấy mình ngu ngốc, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống An Tây Lâm:
"Bảo Thiền, tổ đã vỡ, trứng sao còn lành? Hôm nay ngươi phản bội bổn cung, ngày sau An Tây Lâm cũng sẽ giết ngươi diệt khẩu!"
Bảo Thiền run lẩy bẩy, tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, đầu dập xuống đất liên tục cầu xin Hoàng thượng tha mạng.
Thì ra Bảo Thiền vốn là người của An Tây Lâm. Vậy mà nàng, một tỷ tỷ ngốc nghếch, lại coi ả như người thân. Kết cục ngày hôm nay, cũng là đáng đời.
Lúc này, những giọt nước mắt lớn như hạt châu lăn dài trên má An Tây Lâm:
"Tỷ tỷ, Nguyên thế tử và muội muội vốn có hôn ước, nhưng chàng cứ lần lữa không chịu thành hôn. Đến bây giờ muội muội mới biết, người trong lòng chàng lại chính là tỷ tỷ. Thế tử còn nói, kiếp này không thể ở bên tỷ, chàng sẽ đợi đến kiếp sau. . ."